QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Ta tức đến tay run, nếu chẳng vì trong lòng còn vướng bận, ta thà ngay trước mặt mắng hắn máu chó đầy đầu cũng chẳng tiếc lời.

Thu Thủy cô nương lại đến khuyên giải.

“Nếu Lưu cô nương không muốn theo điện hạ hồi kinh, thì cũng chớ nên chống đối trước mặt người. Điện hạ… không phải kẻ chẳng nói lý đâu.”

Hắn nói lý sao? Nói cái lý chó má gì?

Bằng không kiếp trước vì cớ gì mà chẳng chịu nghe ta phân trần, khăng khăng cho rằng ta sai người ám sát Lưu Xuân Anh?

Trước khi bị tống vào đại lao, ta còn chưa kịp gặp mặt hắn một lần.

Thu lại cảm xúc, ta thử dò hỏi: “Điện hạ đang tìm một vị cô nương họ Lưu, có đúng vậy chăng? Nhưng dân nữ quả thực không phải người người cần tìm, sao người lại chẳng tin?”

Từ miệng Thu Thủy cũng không moi ra được gì, nàng chỉ lắc đầu: “Nô tỳ chẳng thể đoán được tâm ý điện hạ.”

Trước kia ta cũng không hiểu, vì sao người gối chung chăn lại có thể vô tình đến thế.

Giờ đây mới hiểu rõ, bởi vì trong lòng Tiêu Trọng Yến, sớm đã có một người định sẵn.

Đêm ấy, ta lại mộng thấy tiền kiếp.

Hắn mặc lễ phục Thái tử mà bước vào cửa, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi.

Ta hỏi hắn có chuyện gì phiền lòng, hắn chẳng đáp, chỉ hỏi ngược lại:

“Nàng có muốn đi thăm mẫu thân không?”

Ta vội gật đầu. Hắn ánh mắt trầm tĩnh, ta biết hắn lo điều gì.

Hắn sợ ta chán ghét quy củ nơi Đông cung, cũng sợ ta như bao người khác, chỉ biết kính sợ mà chẳng còn lòng chân thành với hắn.

Người không biết thì không sợ, ta khi ấy chẳng hiểu tại sao lại dám buông lời lớn mật, hoặc cũng bởi được hắn nuông chiều quen rồi, nên mới nói:

“Chàng yên tâm, thiếp thăm xong sẽ trở về, sẽ không bỏ trốn đâu.”

Ta cùng hắn thân phận cách biệt, biết rõ mình không thể làm Thái tử phi, thậm chí có khi ngay cả danh phận thị thiếp cũng không có, vậy mà vẫn nguyện ở lại hoàng cung, chỉ mong được ở bên hắn.

Tiêu Trọng Yến ngôi vị Thái tử còn chưa vững, các hoàng đệ phía dưới ai ai cũng dòm ngó.

Để thuận lợi kế vị, hắn cần sự hậu thuẫn từ gia tộc Thái tử phi tương lai.

Khi ta nói mình không cầu danh phận, hắn nhìn ta đầy phức tạp, hồi lâu mới hỏi:

“Nàng… liệu có hối hận không?”

Tim ta như bị đá đè, trong mộng ngoài mộng đều muốn hét lên:

“Hối hận! Hối hận đến chết!”

Ta không nên vào kinh thành, càng không nên gặp hắn.

Sống lại một đời, vẫn bị hắn mang về, ta hận đến nghiến răng, chỉ mong trong mộng có thể một đao giết chết hắn để dứt hậu hoạn.

Khóc đến tỉnh giấc, mồ hôi thấm ướt chăn đệm.

Ta liếc thấy một bóng đen bên giường, hơi có phần mờ mịt.

Không biết Tiêu Trọng Yến đứng trong bóng tối bao lâu rồi, giống như quỷ, ánh mắt u lãnh phát sáng.

Nhưng hắn chẳng nói gì, xoay người rời đi.

Khi ấy ta còn hoài nghi bản thân:

“Chẳng lẽ… thực là quỷ đến đòi mạng?”

8

Tiêu Trọng Yến không lưu lại lâu, khi khởi giá hồi kinh, ta bị hắn như bao đồ vật, ném lên xe ngựa.

Mà hắn thì chẳng thèm liếc mắt, đang cúi đầu đọc sách.

Ta vẫn muốn tìm đường thoát, liền ngồi nép nơi góc xe, nhỏ giọng hỏi:

“Điện hạ… chẳng hay người có phải đang tìm chủ nhân của miếng ngọc bội?”

Ý ta là muốn thuận thế nói ra nơi ở của Lưu Xuân Anh, để hai người họ sớm ngày gặp lại, ta cũng có thể sớm rút lui khỏi chuyện này.

Tiêu Trọng Yến không đáp.

Ta lại nói tiếp:

“Ôi chao, trí nhớ dân nữ dạo này tệ quá… hình như trước khi đi, Lưu cô nương từng nhắc đến một địa danh, có lẽ đến đó sẽ tìm ra nàng.”

“Ừm, cô tự biết đường mà tìm.” Hắn rốt cuộc cũng mở miệng đáp một tiếng.

【Không hiểu gì luôn, nữ phụ cứ úp úp mở mở làm gì, nói thẳng ra đi chứ.】

【Cầu xin cho nam nữ chính mau chóng gặp lại đi, lâu rồi chưa được nhìn thấy couple Thái tử x cửu hiệp kiểu cũ, đáng yêu quá.】

Ta cũng muốn nói rõ ràng với Tiêu Trọng Yến, nhưng xem thần sắc hắn, nào giống kẻ đang quan tâm?

Dựa theo hiểu biết của ta về hắn, e rằng hắn căn bản chẳng muốn biết.

Nhưng giờ chẳng kịp nghĩ nhiều.

Ta vừa định mở miệng, thì xe ngựa bỗng nhiên chấn động dữ dội.

Ngoài xe có tiếng quát:

“Có thích khách! Hộ giá!”

Sau đó là một hồi hỗn loạn.

Ta muốn nhân lúc rối ren mà thoát thân, vừa định vén rèm, thì một mũi tên bay sượt qua bàn tay.

Ta quay đầu nhìn, chỉ thấy Tiêu Trọng Yến né không kịp, vai trái đã cắm sâu một mũi tên, chỉ còn chừa ra đuôi tên rung rinh.

Không phải chứ? Ta thấy hắn ngồi yên như núi, còn tưởng hắn bất khả xâm phạm.

Giờ mới hay, thì ra cũng biết bị thương.

Mặt hắn dần tái nhợt, môi chuyển sang sắc tím, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.

Bên ngoài gươm đao hỗn loạn, xe ngựa lay động nghiêng ngả.

Ta không dám rời đi nữa, chỉ có thể ngồi lại, bốn mắt nhìn nhau trong bầu không khí ngột ngạt…

Hắn nhìn ta, ánh mắt dữ dội lạnh lùng, cất tiếng hỏi:

“Vừa rồi ngươi định bỏ trốn ư?”

Vừa nói, nơi khóe môi hắn liền chảy ra một dòng huyết đen sẫm.

Ta thầm nhủ trong lòng: “Đại ca à, e rằng ngài… sắp không ổn rồi đấy.”