- Trang chủ
- Cổ Tình - Hà Dục
- Chương 48: Thuần khiết như trẻ thơ
Chương 48: Thuần khiết như trẻ thơ
Truyện: Cổ Tình - Hà Dục
Tác giả: Hà Dục
- Chương 1: Thôn Miêu Đồng Giang
- Chương 2: Rượu chặn cửa
- Chương 3: Du Phương kết bạn
- Chương 4: Tình cờ chụp được
- Chương 5: Phỏng vấn
- Chương 6: Sinh Miêu ở Thị Địch
- Chương 7: Tạm biệt thôn Miêu
- Chương 8: Lạc đường trong rừng
- Chương 9: Cậu thiếu niên gặp được trên đường
- Chương 10: Tôi thấy Thanh Sơn
- Chương 11: Dòng suối nhỏ trong rừng
- Chương 12: Tấm bia đá ở Thị Địch
- Chương 13: Ngôi làng trong thung lũng
- Chương 14: Dây xích trên vách núi
- Chương 15: Nhà treo bằng tre
- Chương 16: Cầu đá lụa đỏ
- Chương 17: Lần đầu gặp người Miêu
- Chương 18: Lần đầu thử máy ảnh
- Chương 19: Cãi nhau trong rừng
- Chương 20: Dĩ vãng như gió
- Chương 21: Con rắn quái dị trong giấc mơ
- Chương 22: Trái tim rung động
- Chương 23: Dị sự trong lễ tế
- Chương 24: Những thứ thấy trong đêm khuya
- Chương 25: Rảo bước chốn thâm sơn
- Chương 26: Hang động tăm tối
- Chương 27: Gãy chân
- Chương 28: Lấy vật đổi vật
- Chương 29: Chuyến đi hoang dã
- Chương 30: Sự lựa chọn mâu thuẫn
- Chương 31: Sương mù dối trá
- Chương 32: Giao dịch công bằng
- Chương 33: Lão người Miêu
- Chương 34: Xét xử và phán quyết
- Chương 35: Con rối cho cổ trùng
- Chương 36: Bình yên lặng sóng
- Chương 37: Trang phục Miêu hoa lệ
- Chương 38: Thờ cúng trước mộ
- Chương 39: Gió lớn chợt nổi lên
- Chương 40: Cô gái người Miêu cố chấp
- Chương 41: Phòng tối mờ mịt
- Chương 42: Mưa hạ dai dẳng
- Chương 43: Ánh nến trong đêm
- Chương 44: Túi thơm và xác trùng
- Chương 45: Leo lên vách đá hái thuốc
- Chương 46: Màu sắc như hoa mùa xuân
- Chương 47: Sẹo rải khắp người
- Chương 48: Thuần khiết như trẻ thơ
- Chương 49: Đối đầu trong im lặng
- Chương 50: Ác mộng lúc giữa đêm
- Chương 51: Quyết tâm thử
- Chương 52: Chạy về phía tự do
- Chương 53: Lòng người khó lường
- Chương 54: Chìm nổi giãy giụa
- Chương 55: Chẳng biết năm tháng
- Chương 56: Thời thế thay đổi
- Chương 57: Trái tim dao động
- Chương 58: Buổi tọa đàm tâm lý
- Chương 59: Tư vấn tâm lý
- Chương 60: Chữa tâm bệnh
- Chương 61: Bôn ba gặp nhau
- Chương 62: Quên lãng chốc lát
- Chương 63: Sóng gió lớp học
- Chương 64: Tạm thời hòa giải
- Chương 65: Trở về đúng quỹ đạo
- Chương 66: Tuyết ở thành phố phía Nam
- Chương 67: Đoàn tụ bạn bè cũ
- Chương 68: Danh xứng với thực
- Chương 69: Có nơi để về
- Chương 70: Dưới cổng thôn
- Chương 71: Nói hết tình ý
- Chương 72: Chương cuối: Cổ tình là gì
- Chương 73: Phiên ngoại: Đây là Tình cổ (phần 1)
- Chương 74: Phiên ngoại: Đây là Cổ tình (phần 2)
- Chương 75: Phiên ngoại: Đây là Tình cổ (phần 3)
- Chương 76: Phiên ngoại của Hồng Hồng: Như mùa xuân (một)
- Chương 77: Ngoại truyện của Hồng Hồng: Tựa như mùa xuân (phần hai)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Thời tiết trong núi biến ảo khôn lường, buổi chiều đổ một trận mưa rất lớn, rừng cây bị tưới đẫm, khắp nơi đều là màu xanh mướt như vừa được gột rửa. Nhưng đến gần tối lại hửng nắng, mặt trời tựa vào sườn núi, ánh nắng trải khắp núi rừng.
Vết thương của Thẩm Kiến Thanh đã đỡ hơn nhiều, cuộc sống dường như dần dần bình lặng trở lại. Vết thương trên mặt cậu vẫn để lại sẹo như một dấu ấn, luôn nhắc nhở tôi về tất cả những gì Thẩm Kiến Thanh sẵn lòng làm vì tôi.
Rừng cây bên ngoài nhà treo rất yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng chẳng có, tôi không biết trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng đã qua ấy, Thẩm Kiến Thanh đã một thân một mình vượt qua thế nào.
Tôi đứng dưới hành lang một lúc, bỗng nghe thấy tiếng khóc nức nở khàn đặc vọng từ trong rừng.
Tôi đứng khựng lại, nín thở lắng nghe.
"Hu hu hu... Khu Nỗ... hu hu hu!"
Thật sự có người đang khóc!
Tôi lần theo âm thanh, nhưng mọi thứ dường như ẩn mình sau khu rừng rậm, không thấy cả một cái bóng.
Gió đêm thổi về, bóng cây lay động.
Nếu cảnh tượng này đặt ở nơi khác chắc chắn sẽ mang màu sắc ma quái rùng rợn.
Nhưng tôi lại không tin quỷ thần, trong lòng còn không kìm được dâng lên sự tò mò.
Tiếng khóc này khàn đặc và trầm thấp, là giọng của một người đàn ông. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến một người đàn ông phải khóc than ở bên ngoài thế này?
Chân tôi khẽ di chuyển, vô thức nhìn về hướng phòng Thẩm Kiến Thanh. Chắc bây giờ cậu đang tĩnh dưỡng trong phòng, có lẽ đã ngủ rồi.
Nghĩ đến đây, tôi dò dẫm bước chân đi về phía khu rừng.
Một trận mưa lớn gột rửa khiến không khí trong rừng rất trong lành, đất cũng mềm mại và tơi xốp, mỗi bước chân đều để lại một dấu nhỏ. Vô số lá khô trải khắp mặt đất tạo nên một khung cảnh tiêu điều.
Càng đi sâu vào rừng, tiếng khóc than càng lớn, sự tuyệt vọng và đau buồn khắc cốt ghi tâm bên trong đều truyền đến tai tôi qua tiếng khóc đó.
Rốt cuộc là ai lại đau khổ đến thế?
Tôi tiếp tục tiến lên nhìn quanh. Bẻ một cành cây che khuất tầm nhìn, trước mắt bỗng nhiên rộng mở. Một bóng người màu xám đen đang ngồi dưới một cây cổ thụ khổng lồ, vùi đầu vào tay mà khóc nức nở.
Mặt anh ta vùi hoàn toàn vào lòng bàn tay, chỉ chừa lại cái đỉnh đầu đen kịt cho tôi thấy, không nhìn rõ là ai. Vì khóc quá thương tâm, sống lưng anh ta còn lúc lên lúc xuống.
Một người đàn ông cao lớn như vậy lại trốn vào rừng để khóc, chắc hẳn đã gặp chuyện khó khăn gì đó. Tôi nghĩ, tốt nhất là không nên tiếp tục tiến đến, nếu không anh ta nhìn thấy tôi chắc chắn cũng sẽ rất ngượng ngùng.
Tôi đang định nhẹ nhàng và chậm rãi lùi lại một bước, nhưng không ngờ dưới chân tôi lại là một cành cây gãy, bị chân tôi giẫm lên, phát ra tiếng kêu rất giòn giã và rõ ràng.
"Rắc!"
Thật sự quá khó xử rồi.
Tiếng khóc phía trước lập tức ngừng lại, người đàn ông đó nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên.
Thế mà lại là A Tụng!
Mặt hắn dính đầy nước mắt và nước mũi, mắt sưng húp không mở ra nổi, chỉ có thể nheo thành một khe hẹp. Khóc lâu quá, nên nhất thời cảm xúc vẫn chưa bình ổn, ngực không ngừng nức nở.
Sao hắn lại ở đây, còn khóc đến thảm hại thế này?
Nhưng hắn bây giờ tâm hồn như trẻ thơ, khóc than như vậy cũng là bình thường.
"Mãng Âu..." A Tụng vừa nấc nghẹn, vừa khó khăn nói.
Tôi tiến lên nói: "Sao thế? Anh, sao lại khóc ở đây?"
A Tụng nghiêng nghiêng cái đầu, đôi mắt trong veo tràn đầy sự mờ mịt.
Hắn nói tôi không hiểu, tôi nói hắn cũng không hiểu.
A Tụng săm soi tôi, nghiêng đầu, đôi lông mày rậm cau chặt lại vừa như suy tư vừa như lo lắng.
Có lẽ hắn đã nhớ ra điều gì đó?
Thế nhưng, một lúc lâu sau, ánh mắt suy tư của A Tụng lại tan biến, thay vào đó là sự ngây thơ thuần khiết. Hắn ngồi bệt xuống đất, gò má lem luốc nước mắt, vừa khoa tay múa chân với tôi, vừa lẩm bẩm những lời tôi không hiểu.
"Anh làm mất thứ gì à?" Tôi ngập ngừng hỏi, dù biết hắn không hiểu, nhưng vẫn vô thức hỏi.
A Tụng sốt ruột đập đập xuống đất, nước mắt lại bắt đầu trào ra, hắn bò trên mặt đất tìm kiếm từng tấc một. Trên mặt hắn tràn đầy sự hoảng sợ và tuyệt vọng, không bỏ qua bất kỳ tấc đất nào.
Hắn chắc chắn đã làm mất thứ gì đó, nên mới lo lắng đến vậy.
Nhìn hắn đáng thương như vậy, lòng tôi cũng xót xa. Nói cho cùng, A Tụng vì muốn cứu những người bạn của tôi nên mới phản bội thôn Miêu, rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Sự xuất hiện của chúng tôi đã làm xáo trộn cuộc sống bình yên vốn có của họ. Lòng tôi luôn cảm thấy có lỗi với Lô Kỳ và A Tụng, nếu bây giờ tôi có thể giúp được gì thì dĩ nhiên là rất tốt.
Nghĩ đến đây, tôi cũng ngồi xổm xuống, lục tìm từng tấc đất trong rừng với A Tụng.
Chỉ là những gì hắn nói tôi cũng không hiểu, cũng không biết rốt cuộc hắn đã làm mất gì, tôi chỉ có thể dựa vào trực giác và phỏng đoán. Mấy lần tôi chạm phải vài thứ trông có vẻ khá thú vị, hỏi hắn, nhưng hắn chỉ liếc nhìn rồi quay đầu đi.
Rốt cuộc là gì nhỉ?
Mặt trời dần lặn, ánh sáng trong rừng từ từ tối đi, nhiệt độ cũng giảm dần theo ánh sáng làm khu rừng trở nên lạnh lẽo.
Nếu không tìm thấy nữa, chỉ đành phải bỏ cuộc thôi. Ở đây không có dụng cụ chiếu sáng, buổi tối chẳng nhìn thấy gì cứ tối đen như mực, nói gì đến việc tìm đồ?
Tôi cúi mình trên mặt đất mò mẫm hồi lâu, mệt đến mức đau lưng. Nhưng A Tụng vẫn không biết mệt mỏi mà tiếp tục mò mẫm.
"Ngày mai tìm tiếp đi, trời tối rồi, anh nên về nhà." Tôi đấm đấm cái lưng đau nhức, nói với A Tụng vẫn đang miệt mài tìm kiếm, muốn đỡ hắn dậy.
Nhưng A Tụng cố chấp gạt tay tôi ra, không ngẩng đầu lên. Tôi bất lực thở dài, định đi tìm chú Lô Kỳ, nhờ ông ấy đưa A Tụng về.
Tôi vừa đi được hai bước, bỗng nhiên chân vấp phải cái gì đó, cảm giác hoàn toàn khác với mặt đất mềm xốp.
Tôi nhấc chân lên thì thấy dưới vài lớp lá rụng, có một vật hình vuông vức bị che phủ.
Đó là...
Tôi cau chặt lông mày, ánh mắt tập trung vào vật đó.
Đó là một tấm thẻ nhựa màu trắng xanh, phía trên thẻ có viết chữ "Đại học Diêm Thành" bằng kiểu chữ Lệ, và bên dưới dòng chữ là một bức ảnh thẻ nền đỏ.
Trong ảnh, cô gái mắt sáng như sao, răng trắng như ngọc mỉm cười rạng rỡ với tôi, khóe mắt hơi cụp xuống trông rất ngây thơ. Khuôn mặt quen thuộc ấy xinh đẹp, chẳng trách luôn nghe Khưu Lộc nói cô ấy là hoa khôi khoa Lịch sử.
Bên cạnh ảnh là hai dòng chữ, một dòng viết "Học viện Lịch sử", một dòng viết "Ôn Linh Ngọc".
Đây lại là thẻ sinh viên của Ôn Linh Ngọc!
Khi chúng tôi mới nhập học, nhà trường đã làm riêng cho mỗi sinh viên một chiếc thẻ như vậy. Lúc chúng tôi xuất phát, để tiện chứng minh thân phận, ai cũng mang theo thẻ sinh viên của mình.
Đột nhiên nhìn thấy vật quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Hai tay không ngừng run rẩy, tôi bỗng nhiên cảm nhận được một cách chân thực nhất ý nghĩa của câu dường như đã trải mấy mấy đời.
Những thứ quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, những thứ tôi từng không trân trọng, bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi một cách bất ngờ như vậy. Dường như những năm tháng ấy đã trôi qua rất lâu rồi.
"Kết Khắc Mông!"
Tôi đang ngẩn người thì chiếc thẻ sinh viên trong tay bỗng nhiên bị giật mất. Tôi nhìn theo, A Tụng đang vui mừng siết chặt tấm thẻ mỏng manh ấy, nước mắt nước mũi trên mặt còn chưa khô, nhưng khuôn mặt hắn đã thay bằng vẻ vui sướng khôn xiết.
"A—— Kết Khắc Mông!" A Tụng vừa nói, vừa dùng ống tay áo lau đi vết bẩn trên thẻ, dáng vẻ cẩn thận như thể hắn đang cầm trong tay thứ quý giá nhất trên thế giới này.
Có lẽ đối với hắn, đây chính là thứ quý giá nhất trên thế giới này.
Ôn Linh Ngọc đã rời đi, hắn cũng trở thành ra dáng vẻ này, quên đi quá khứ, quên đi cha mẹ người thân.
Thậm chí quên đi cả chính bản thân mình.
Thế nhưng hắn vẫn xem đồ của Ôn Linh Ngọc như báu vật quý giá nhất thế gian, cẩn thận ôm ấp trong lòng.
Tôi nhìn dáng vẻ ngây ngô của hắn, vô cùng đồng cảm.
Hắn còn không biết tên của Tiểu Ôn.
Cô gái mà hắn yêu thích, cô gái mà anh ta ái mộ, hắn lại không biết tên của cô ấy.
"Cô ấy tên là Ôn Linh Ngọc." Tôi bước vài bước tới gần hắn, khẽ nói.
A Tụng thấy tôi đến gần, đầu tiên theo bản năng giấu thẻ sinh viên của Ôn Linh Ngọc ra sau lưng, vẻ mặt rất đề phòng. Thấy tôi không có ác ý, hắn mới ngập ngừng lấy thẻ sinh viên ra.
Tôi kiên nhẫn chỉ vào thẻ sinh viên, lặp đi lặp lại: "Ôn Linh Ngọc, Ôn Linh Ngọc..."
Ánh mắt ngây ngô của A Tụng thoáng chùng xuống, hắn cúi đầu nhìn tôi, rồi lại nhìn thẻ sinh viên. Hắn cau chặt mày, đôi môi dày cũng mím thành một đường thẳng, rất lâu sau mới chậm rãi nói: "...Ngọc?"
Vậy mà hắn có thể hiểu được?
Tôi lập tức vui mừng, tiếp tục nói: "Đúng, đúng! A Ngọc, Ôn Linh Ngọc, tên cô ấy."
A Tụng lưng còng cúi đầu như một học sinh tiểu học, lẩm bẩm: "Ngọc, Ngọc..."
Nếu có thể để hắn biết tên của Ôn Linh Ngọc, có lẽ câu chuyện của họ sẽ không quá tiếc nuối như vậy, tôi cũng coi như làm được một việc tốt đi?
Đúng lúc tôi thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng hơi bớt đi, đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo trầm thấp vang lên phía sau chúng tôi.
"Các anh đang làm gì đấy?"
Tôi lập tức quay đầu lại thì thấy Thẩm Kiến Thanh đứng dưới một cái cây lớn, mặt mày lạnh băng, ánh mắt âm hiểm nhìn chằm chằm tôi và A Tụng bên cạnh tôi.
Ánh mắt cậu lạnh lẽo không chút hơi ấm như thể đang nhìn những vật vô tri vô giác.
Thẩm Kiến Thanh... giận rồi sao?
Tôi quay đầu nhìn A Tụng một cái, chợt nhận ra từ vị trí Thẩm Kiến Thanh đang đứng, đầu tôi vừa vặn che khuất đầu đang cúi thấp của A Tụng. Có lẽ tầm nhìn bị che khuất luôn dễ khiến người ta hiểu lầm.
Tôi vừa định giải thích, A Tụng bỗng nhiên gào lên một tiếng kỳ quái, ánh mắt lảng tránh nhìn Thẩm Kiến Thanh, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, rồi quay đầu bỏ chạy.
Hắn người lớn chân dài, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
Chỉ còn lại tôi phải đối mặt với cơn giận đột ngột của Thẩm Kiến Thanh.
Tôi giải thích: "Tôi chỉ giúp anh ta tìm đồ thôi, không có gì cả."
Thẩm Kiến Thanh mặt mày sa sầm không nói gì, vết sẹo ngang trên mặt cậu càng thêm đỏ tươi.
Khi tôi còn đang bất an, cuối cùng cậu cũng mở môi nói.
"Ai cho phép anh tự ý chạy ra ngoài?"