- Trang chủ
- Có Người Thầm Mến Pháp Y Cố Phần 2
- Chương 75
Chương 75
Truyện: Có Người Thầm Mến Pháp Y Cố Phần 2
Tác giả: Phàm Phạm-er
- Chương 1: Quyển 1: Bữa ăn cuối cùng
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24: Quyển 2: Đầu lâu im lặng
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34: Quyển 3: Lời nhắn của sinh mệnh
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Quyển 4: Bốn tắm ấm áp
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86: Quyển 5: Biến Địa Ngục
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Quyển 6: Tiếng cười trong bóng tối
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117: Quyển 7: Trận chiến cuối cùng
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: Hoàn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Chương 75
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
Sau khi Mặc Lâm ra khỏi phòng thẩm vấn, anh tìm Dương Mục để cùng nhau rà soát lại vụ án. Khi nhắc đến chuyện buôn bán người, Dương Mục cũng có chút ấn tượng.
“Chuyện đó gây xôn xao lắm, còn lên cả bản tin, sau đó tôi là người chịu trách nhiệm tiếp nhận. Tôi đưa cô ấy đến trường, cô ấy còn viết cho tôi hai lá thư, nói rằng sau này cô ấy không muốn quay lại khu Vân Đỉnh nữa.
Điều tôi không hiểu là, sau đó cô ấy lại quay về, còn ở đây suốt bao nhiêu năm… Nếu là tôi, tôi sẽ tìm một nơi không ai quen biết để bắt đầu lại cuộc sống.”
“Nếu ai cũng cởi mở như đội trưởng Dương thì không cần có những người như tôi tồn tại. Cô ấy có vết thương tâm lý, vết thương này không được thời gian xoa dịu, ngược lại còn trở thành nỗi ám ảnh của cô ấy. Cô ấy quay lại để trả thù, sau khi Trương Quân ra tù vẫn lảng vảng ở khu Vân Đỉnh. Rất có thể cô ấy quay lại để tìm Trương Quân.”
“Nói vậy, sau đó Trương Quân bỗng nhiên điên dại có liên quan đến cô ấy?” Dương Mục hỏi.
Mặc Lâm tháo kính ra, bình tĩnh nói: “Tôi đề nghị kiểm tra toàn thân cho Trương Quân, tốt nhất là tìm ra nguyên nhân khiến ông ta điên dại.”
Manh mối mà Vương Lan cung cấp trực tiếp hướng về Chu Nghệ San, như có một sức mạnh vô hình nào đó đang dẫn dắt cảnh sát điều tra lại vụ án giấu xác trên núi tuyết 21 năm trước.
Trong vụ án năm đó, rốt cuộc Chu Nghệ San có liên quan gì đến cái chết của Trương Vĩ không?
Tại sao 21 năm trước cảnh sát không nắm được manh mối then chốt, còn 21 năm sau, họ lại có thể phá được vụ án mạng đó không?
Dương Mục trở nên bồn chồn, ông không ngờ một vụ án lại có thể liên lụy đến vợ mình.
Hai mươi mốt năm trước, Chu Nghệ San cũng từng bị cảnh sát hỏi cung, lúc đó Chu Nghệ San khăng khăng mình không biết gì. Sau đó cảnh sát cũng không nắm được bằng chứng thực chất nào, vụ án này cứ thế chìm vào quên lãng.
Hai mươi mốt năm sau, một kịch bản tương tự lại xảy ra, khác biệt duy nhất là đội trưởng năm đó là Chu Ích Dân, còn đội trưởng bây giờ là ông.
Hiện tại, vụ án này phải điều tra, không chỉ phải điều tra mà với tư cách là người nhà, ông phải tránh mặt.
Dương Mục cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị về nhà một chuyến để đưa Chu Nghệ San đến hỏi cung.
Ông định gọi điện trước cho vợ, số vừa bấm, Mặc Lâm ở phía sau đột nhiên bước tới vỗ vai ông: “Không cần đưa đến phòng thẩm vấn. Cứ hỏi ở nhà là được. Mang theo máy ảnh.”
“Cậu định làm gì?” Dương Mục vừa nói, cuộc điện thoại gọi cho Chu Nghệ San đã được kết nối.
Mặc Lâm: “Nếu vụ án năm đó có liên quan đến vợ anh, anh sẽ làm gì?”
Dương Mục: “Nếu thực sự có liên quan đến cô ấy, theo quy tắc, tôi nên tránh mặt. Vụ án giao lại cho cậu xử lý, tôi không quản.”
Lúc này, Chu Nghệ San đang cầm điện thoại, như thể bị hóa đá. Con gái gọi cô mấy lần cô mới phản ứng lại.
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
Dương Tinh Tinh đi đến xem Chu Nghệ San: “Có phải mẹ lại thấy khó chịu trong người không?”
Chu Nghệ San hoàn hồn, nhìn cô con gái 11 tuổi đáng yêu, nói: “Lát nữa nhà có khách, con sang nhà Đông Đông chơi trước nhé, lần sau chúng ta sẽ đi.”
“Vâng.”
Dương Tinh Tinh rất ngoan ngoãn, cô bé gật đầu đồng ý rồi quay người chạy đi.
Chu Nghệ San cất điện thoại đi rồi ngồi bên giường im lặng suy nghĩ.
Mặc Lâm, một người tài giỏi như vậy, tại sao lại muốn đến gặp cô?
Ngồi một lúc, cô đi vào bếp, nhón chân tìm chiếc ly sứ để đãi khách trong tủ bếp, đã lâu lắm rồi nhà không có khách.
Một lúc lâu sau, chuông cửa vang lên, cô mở cửa, thấy Dương Mục dẫn theo một người đàn ông về.
Cô đứng ở cửa một cách rụt rè để đón khách.
Chu Nghệ San vừa nhìn đã nhận ra khuôn mặt chỉ có thể thấy trên TV, khuôn mặt đó còn đẹp trai hơn những gì cô thấy trên TV. Đặc biệt là đôi mắt kia, mặc dù sở hữu đôi mắt màu hổ phách nhạt, nhưng khi anh ta nhìn cô, cô lại cảm thấy một sự rùng mình từ sâu thẳm linh hồn.
Dương Mục giục cô đi pha trà, cô đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước, cô cố nặn ra một nụ cười, cố gắng chào hỏi Mặc Lâm.
“Chào ngài.”
“Xin chào.”
Sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Nghệ San né tránh một cách không thoải mái.
Thấy vẻ mặt Chu Nghệ San không tự nhiên, Dương Mục kéo cô ra một bên, nói nhỏ: “Cậu ấy đến đây, có nghĩa là những người cấp trên đều đang theo dõi đội hình sự. Lát nữa cậu ấy hỏi gì, em cứ trả lời thật lòng là được, đừng căng thẳng.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Kết hôn với Dương Mục bao nhiêu năm, cô chưa bao giờ kể với ông về chuyện cũ, ông không biết gì cả, nên mới nói ra bốn chữ “trả lời thật lòng”.
Cô thực sự phải trả lời thật lòng sao?
Chu Nghệ San không dám nhìn Mặc Lâm, từ lúc biết đối phương sẽ đến nhà, cô đã bồn chồn không yên.
Mặc Lâm đi một vòng trong nhà, quan sát bố cục nhà của Dương Mục.
Có thể thấy, cuộc sống của hai người không mấy hòa thuận.
Hầu như không thấy đồ đạc của Dương Mục trong phòng khách và nhà vệ sinh, còn trong thư phòng việc gần cửa ra vào lại đầy ắp đồ dùng cá nhân và các loại sách của Dương Mục.
Có thể thấy, hai người ngủ riêng phòng, Chu Nghệ San chiếm phần lớn không gian trong nhà, còn địa vị của Dương Mục trong nhà, giống như cái phòng làm việc nhỏ đó, không đáng kể.
Vị trí dễ thấy nhất trong phòng khách đặt một cây đàn piano, bản nhạc được mở ra là trang của bài 《Xuyên qua tinh tế》. Đây không phải là một bản nhạc đơn giản, chắc hẳn con gái của họ học piano rất tốt.
Ánh mắt Mặc Lâm quay lại khung ảnh trên tủ TV, trong ảnh, Chu Nghệ San đang làm hoạt động gia đình cùng Dương Tinh Tinh, nụ cười của hai mẹ con rạng rỡ, trông rất ấm cúng.
Mà ở bất cứ nơi nào nhìn thấy, không có một bức ảnh nào của Dương Mục.
Mặc Lâm từng nghe người trong đồn cảnh sát nhắc đến, cha mẹ Dương Mục đã mất từ lâu, Dương Mục một mình một bóng, sau khi lấy Chu Nghệ San mới có một gia đình của riêng mình.
Chu Nghệ San đặt tách trà trước mặt Mặc Lâm: “Thầy Mặc, ngài cẩn thận nóng.”
“Cảm ơn.” Mặc Lâm lịch sự nhận lấy tách trà.
Thấy Dương Mục lắp máy ảnh trong phòng khách, Chu Nghệ San có chút khó chịu, chỉ vào chiếc máy ảnh đã được dựng lên hỏi: “Cái này để làm gì?”
Mặc Lâm giải thích: “Tôi đoán chắc cô không muốn ngồi trong phòng thẩm vấn để được thẩm vấn, nên đã mang thiết bị đến đây.”
Chu Nghệ San có chút không vui, ngồi xuống đối diện Mặc Lâm: “Thực ra không cần phiền phức vậy đâu, tôi sẽ hợp tác.”
Mặc Lâm: “Nếu thực sự có thể hợp tác, vậy thì tốt quá rồi.”
Chu Nghệ San không hiểu sao, khi nghe câu này lại cảm thấy rất bực bội: “Chỉ cần tôi có thể hợp tác với cảnh sát phá án, tôi sẽ hết lòng giúp đỡ.”
Mặc Lâm nhìn đồng hồ, lúc này đúng 8 giờ 30 sáng.
“Nếu đã vậy, tôi sẽ không lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu thôi, phiền cảnh sát Dương ghi chép lại lời khai.”
Dương Mục lấy ra một chiếc bút ghi âm màu đen trong túi, bật công tắc, đặt lên bàn.
Chu Nghệ San có chút nghi hoặc nhìn ông: “Anh có ý gì? Chẳng lẽ còn cần ghi âm tại chỗ sao?”
Mặc Lâm gật đầu: “Đúng vậy.”
Chu Nghệ San không nói gì, rụt rè ngồi xuống đối diện Mặc Lâm.
Mặc Lâm nhìn Chu Nghệ San: “Chúng ta có từng gặp nhau chưa?”
“Gặp rồi.” Chu Nghệ San nói: “Lúc anh còn nhỏ bị lạc, được đưa đến sở cảnh sát, hôm đó tôi cũng ở đó.”
Mặc Lâm nhấp một ngụm trà, cười nói: “Tôi bị ốm một trận nặng, một vài chuyện không nhớ rõ lắm, tôi thấy cô rất quen, là vì từng nhìn thấy cô trên sân thượng bệnh viện, cô luôn nhìn chằm chằm vào một khu rừng mà thẫn thờ.”
Chu Nghệ San nghe câu này, nụ cười dần dần biến mất.
“Lúc đó trông cô rất buồn, tôi muốn đến an ủi cô, nhưng khi cô nhìn thấy tôi lại rất sợ, còn bảo tôi tránh xa ra, rồi chạy mất.”
Chu Nghệ San nghe xong lời của Mặc Lâm, vẻ mặt càng cứng đờ hơn: “Lúc đó tâm trạng của tôi không tốt, chỉ lo buồn bã, không để ý đến anh.”
Mặc Lâm lập tức lộ ra nụ cười thoải mái: “Thì ra là vậy, xem ra là tôi đa nghi rồi. Dù sao, chuyện đó xảy ra sau khi thi thể Trương Vĩ được tìm thấy. Và hướng của khu rừng đó, chính là hướng giấu xác.”
Lúc này, biểu cảm của Chu Nghệ San đã có sự thay đổi tinh tế, cô ta dùng nụ cười để che giấu mình.
Mặc Lâm tiếp tục nói: “Lúc đó tôi vừa tỉnh lại từ bệnh viện, vì chấn thương đầu, tôi vẫn đang nằm viện theo dõi. Tôi ở ngay phòng bên cạnh cô, lúc đó buổi tối cô không chịu ngủ, còn nói có ma đuổi theo, làm cho người trong phòng bệnh không ai ngủ được.”
Sắc mặt Chu Nghệ San khó coi, cúi đầu: “Khoảng thời gian đó áp lực học hành quá lớn, tinh thần có chút suy sụp.”
“Trước khi Trương Vĩ chết, cậu ta có tìm cô phải không?” Mặc Lâm đột nhiên hỏi.
Chu Nghệ San suy nghĩ một chút, nói: “Tôi và cậu ta không có gì liên quan, tại sao mọi người đều đến hỏi tôi? Không phải nên hỏi Vương Lan sao? Lúc đó cô ta thường xuyên ở bên Trương Vĩ.”
“Vương Lan đã thú nhận rồi, cô ấy nói cô đã tìm người bắt nạt cô ấy. Cho nên Trương Vĩ từng nói sẽ tìm cô để gây rắc rối.” Mặc Lâm nói một cách từ tốn: “Lúc đó, cô đã tìm vài tên côn đồ, đưa Vương Lan đến sân thượng của nhà máy bỏ hoang. Mấy người đó đã thay nhau xâm hại Vương Lan… Sau khi Trương Vĩ đến tìm cô trả thù thì mất tích, cho đến ba tháng sau thi thể mới được tìm thấy.”
Chu Nghệ San suy nghĩ một chút: “Nhóm người bắt nạt cô ấy không phải do tôi tìm, tôi thực sự không biết gì cả!”
Mặc Lâm lắc đầu: “Không, chắc chắn cô biết một vài điều, chỉ là không nói ra, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên cậu ta mới đột nhiên biến mất.”
Chu Nghệ San vội vàng nói: “Tôi không lừa dối anh.”
Mặc Lâm: “Vậy chúng ta hãy phân tích xem, tại sao Trương Vĩ lại đột nhiên biến mất…”
Chu Nghệ San cúi đầu suy nghĩ một chút: “Có lẽ, cậu ta có kẻ thù khác.”
Mặc Lâm: “Cô có manh mối à?”
Chu Nghệ San hiểu rất rõ, nếu cô không nói gì, người đàn ông trước mặt này sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
“Có.”
Cô đứng dậy đi về phía phòng làm việc. Khi quay ra, trên tay cầm một cuốn album ảnh.
Cô lật từng bức ảnh bên trong.
Mặc Lâm hơi nhíu mày, ánh mắt càng thêm thâm sâu.
Một lúc sau, Chu Nghệ San cuối cùng cũng dừng lại động tác lật ảnh. Cô ngẩng đầu nhìn Mặc Lâm, nói: “Cậu trai này từng đánh nhau với Trương Vĩ.”
Chu Nghệ San chỉ vào một cậu trai trong bức ảnh tập thể nói: “Cậu ấy tên là Ngụy Xuyên, sau khi thi thể Trương Vĩ được tìm thấy, nhà Ngụy Xuyên đã bị cháy.”
Mặc Lâm nhìn Chu Nghệ San, không nói gì.
Sau đó Chu Nghệ San nói: “Tôi sẽ không hại cậu ấy, chắc chắn là cậu ấy đã làm gì đó ở bên ngoài, đắc tội với ai đó, nên mới bị giết.”
Mặc Lâm đứng dậy, đi đến cây đàn piano ở góc phòng, ngón tay anh lướt trên phím đàn, ngay sau đó, một âm thanh trầm bổng vang lên như tiếng sấm, lọt vào tai của những người có mặt.
Chu Nghệ San sợ hãi run rẩy, cả người cứng đờ.
“Tôi nhớ, sau gáy của nạn nhân có vết thương do vật cùn gây ra, ngoài ra, khuôn mặt cũng bị phá hủy. Khi tìm thấy thi thể, cả khuôn mặt đã biến dạng hoàn toàn. Lúc đó kỹ thuật DNA vẫn chưa phổ biến, nên cách duy nhất để xác định danh tính là dấu vân tay.”
Nghe đến đây, ngón tay của Chu Nghệ San siết chặt tay vịn ghế sofa.
“Sau khi thi thể được tìm thấy, cảnh sát đã xác định nạn nhân là Trương Vĩ qua dấu vân tay, sau khi Trương Quân nhận xác, ông ta đi khắp nơi để trả thù, gây hoang mang trong lòng người dân. Không lâu sau đó, vụ án đầu độc phóng hỏa xảy ra.
Sau đó, sự chú ý của cảnh sát đã chuyển sang vụ án mới. Dù sao, vụ án đầu độc phóng hỏa đã có ba người chết, được coi là một vụ án hình sự đặc biệt lớn.”
Mặc Lâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Chu Nghệ San, tiếp tục nói: “Vụ án đầu độc phóng hỏa chỉ mất ba ngày để phá, vì hung thủ đã tự thú… Ngụy Châu đã chủ động thừa nhận mình đã giết cha mẹ.
Nhưng vụ án này có một điểm nghi vấn, cho đến nay không ai giải thích: Tại sao Ngụy Châu lại xông vào lửa để cứu người?
Lời khai của Ngụy Châu là: Cậu ta chỉ muốn giết cha mẹ, nhưng không muốn liên lụy em trai, nên mới xông vào lửa để cứu em trai.
Sau đó, cảnh sát đã điều tra em trai của Ngụy Châu là Ngụy Xuyên, khi vụ án xảy ra, Ngụy Xuyên đã mất tích 3 tháng, cả gia đình đều đang tìm cậu ta. Vì vậy hoàn toàn không có chuyện xông vào lửa để cứu người…
Cho đến sau này, một ông chủ bán thuốc chuột đến cung cấp manh mối, người này nói rằng Ngụy Châu từng mua thuốc chuột của ông ta… Vụ án này cuối cùng vẫn được kết thúc, vì Ngụy Châu đã tái hiện lại hiện trường vụ án.”
Mặc Lâm lấy ra một bức ảnh từ trong túi, đẩy về phía Chu Nghệ San: “Người này cô có quen không?”
Chu Nghệ San nhìn chằm chằm vào bức ảnh rất lâu, lông mày cô nhíu lại, rồi lại giãn ra.
Dương Mục cũng liếc nhìn bức ảnh: “Đây không phải là Lê Sơ Minh sao? Sao cô ấy lại có thể quen Lê Sơ Minh được.”
Chu Nghệ San lắc đầu: “Không quen.”
Sắc mặt cô ta có chút tái nhợt, dường như đang hồi tưởng lại chuyện cũ.
“Mặc dù bây giờ cô không quen hắn, nhưng sau khi nghe xong một câu chuyện, cô sẽ quen hắn.” Mặc Lâm đưa ngón tay ra, xoay bức ảnh 180 độ, nhìn người trong ảnh nói: “Lê Sơ Minh, 21 năm trước được nhận nuôi, khi cha mẹ nuôi nhận nuôi hắn, hắn đã 12 tuổi.
Theo lý mà nói, các cặp vợ chồng bình thường sẽ không nhận nuôi một đứa trẻ lớn như vậy, vì trẻ đã lớn thì không dễ nuôi dưỡng tình cảm.
Hai năm sau, cặp vợ chồng này lại nhận nuôi thêm một cậu bé, tên là Đặng Hiểu, hai đứa trẻ này, một đứa theo họ cha, một đứa theo họ mẹ, tuổi tác chênh lệch rất lớn, sống chung không hòa thuận.
Lê Sơ Minh này, chính là vị khách đã chết ở Thiên Sơn Vân Đỉnh hai ngày trước. Còn Đặng Hiểu, chính là nghi phạm giết hắn.”
Thấy Chu Nghệ San đầy vẻ nghi hoặc, Mặc Lâm đi vào vấn đề chính: “Tôi đã tìm người điều tra thân thế của Lê Sơ Minh, phát hiện tên của hắn trước khi được nhận nuôi là Ngụy Xuyên.”
Nói đến đây, mắt Chu Nghệ San bắt đầu đảo qua đảo lại.
Mặc Lâm lại lấy ra một bức ảnh khác, đặt trước mặt Chu Nghệ San.
Trong ảnh là một khuôn mặt trẻ trung mười mấy tuổi, có sống mũi cao và đôi mắt sâu thẳm.
Chu Nghệ San nhìn người trong ảnh, lo lắng đến mức các ngón tay co lại.
Mặc Lâm tiếp tục nói: “Bức ảnh này là ảnh đăng ký thông tin của Ngụy Xuyên khi được nhận nuôi, cô xem có phải cùng một người với bức ảnh tập thể của cô không?”
Nghe xong những lời này của Mặc Lâm, Chu Nghệ San sững người rất lâu không hoàn hồn.
Mặc Lâm biết, lúc này Chu Nghệ San nhất định rất sốc, cô đang vội vã muốn làm rõ mối quan hệ giữa những người này.
Đồng thời Mặc Lâm cũng biết, cô ta không thể làm rõ được, bởi vì ngay từ đầu câu chuyện, đã là một vở kịch rồi.
Mặc Lâm: “Bây giờ cô hãy nói cho tôi biết, bức ảnh trong tay tôi đây rốt cuộc là ai?”
Ánh mắt Chu Nghệ San run rẩy: “Là… là Trương Vĩ.”
Hết chương 75