Một hôm, trong bữa ăn, Thẩm Hồng Viễn hồ hởi nói:

“Gần đây có một dự án kiếm tiền lớn, ba có nguồn tin riêng nói rằng sau lưng là nhà họ Hách.”

“Nếu tham gia được thì…” – ông ta nhìn tôi một cái, rồi nói tiếp –

“Coi như ba bỏ luôn cái phần ba mươi phần trăm cổ phần đó cũng được.”

Tôi suýt bật cười.

Cổ phần đó là do bà nội để lại cho tôi, liên quan gì tới ông ta mà tự cho mình quyền “tặng”? Đúng là mặt dày vô đối.

Vừa dứt lời, mắt Lâm Uyển và Thẩm Tình lập tức sáng rực lên.

Họ cho rằng đây là cơ hội ngàn vàng để lấy lại quyền lực, thậm chí lật ngược thế cờ.

Tôi cố ý tỏ vẻ lo lắng:

“Dự án này rủi ro rất lớn, hiện tại công ty chúng ta không chịu nổi thêm biến động nào nữa.”

“Nó xuất hiện quá đột ngột, chắc chắn có điều mờ ám bên trong!”

Chính vì tôi phản đối, họ lại càng thêm quyết tâm đầu tư.

Trong mắt họ, tôi chỉ đang ghen tức, sợ họ vùng dậy được.

Thẩm Tình không thể chờ lâu hơn nữa.

“Chị đúng là nhát gan!” – cô ta cười khẩy, rồi quay sang nũng nịu với Thẩm Hồng Viễn:

“Ba ơi, chúng ta đầu tư thêm đi~”

Để nắm bắt “cơ hội nghìn năm có một” này, Thẩm Hồng Viễn và Lâm Uyển đã gom hết toàn bộ tiền tiết kiệm cuối cùng.

Thẩm Tình thậm chí còn xúi giục cả Kỷ Thần bỏ ra một khoản tiền lớn.

“Anh Kỷ Thần, đây là dự án mà ngay cả nhà họ Hách cũng âm thầm để mắt đến, chắc chắn thắng lớn không sợ lỗ!”

“Đợi sau khi chúng ta kiếm được tiền, sẽ giành lại tập đoàn Thẩm thị từ tay con tiện nhân Thẩm Miên.”

“Đến lúc đó, để xem cô ta còn vênh váo được bao lâu nữa!”

Ban đầu, Kỷ Thần vẫn còn do dự.

Hách Thừa Tiêu là kẻ thù không đội trời chung với anh ta, bất kỳ dự án nào dính dáng đến nhà họ Hách, anh ta đều thấy bất an.

Nhưng một hôm, tại hội sở cao cấp, anh ta vô tình nghe được vài ông lớn trong giới tài chính cũng muốn rót vốn vào dự án này, khiến anh bắt đầu dao động.

Thêm vào đó, gần đây anh ta đang chịu áp lực từ các lãnh đạo cấp trên, cần gấp một thành tích để củng cố vị trí của mình.

Cuối cùng, anh ta vẫn bị lung lay.

Bọn họ dốc hết tiền bạc, đem toàn bộ vốn liếng đổ vào dự án “siêu lợi nhuận” đó.

8

Rất nhanh, ngày tổ chức tiệc tri ân nhà đầu tư cũng đến.

Kỷ Thần, Thẩm Tình và vợ chồng Thẩm Hồng Viễn đều ăn diện lộng lẫy, xuất hiện đầy tự tin.

Khác hẳn vẻ suy sụp trước đây, hôm nay ai nấy đều rạng rỡ, khí thế bừng bừng.

Thẩm Tình nhìn thấy tôi thì vênh mặt bước tới, trong ánh mắt là sự đắc ý lồ lộ.

“Ồ, chị cũng đến sao?”

“Nhưng mà chị à, em khuyên chị nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi là vừa.”

“Dự án bọn em sắp thành công rực rỡ rồi, lúc đó chỉ sợ chị không còn chỗ đứng đâu!”

Tôi nhếch môi cười nhẹ:

“Vậy thì để chị chờ tin vui của em nhé.”

Thẩm Hồng Viễn hừ lạnh một tiếng:

“Thẩm Miên, làm người thì đừng quá tự đắc.”

“Thời thế xoay vần, ai cười được cuối cùng còn chưa biết đâu!”

Bọn họ tin chắc rằng dự án mà họ tham gia sẽ là bước ngoặt đổi đời, giúp họ ngẩng cao đầu với thiên hạ.

Tôi chẳng buồn đáp lại, vì trong mắt tôi, họ cũng chỉ là những con hề nhảy nhót khoe trò.

Bữa tiệc tri ân chính thức bắt đầu.

Người đại diện dự án bước lên sân khấu phát biểu, không ngớt lời ca ngợi về tiềm năng rực rỡ của dự án.

Sau đó, ông ta chuyển giọng, cười thần bí:

“Ở đây, tôi muốn đặc biệt cảm ơn một đối tác đã nhìn xa trông rộng. Chính nhờ sự tin tưởng và hỗ trợ của anh ấy, dự án của chúng tôi mới đạt được thành công vang dội trong thời gian ngắn như vậy!”

Kỷ Thần và Thẩm Tình liếc nhau, trong mắt cả hai đều là sự phấn khích tột độ.

Thẩm Tình kiêu ngạo ngẩng đầu, còn không quên nhìn tôi với ánh mắt đầy thách thức.

Người phụ trách dự án ngừng một nhịp rồi nói tiếp:

“Và tỷ lệ lợi nhuận giai đoạn đầu của dự án này—lên đến ba trăm phần trăm!”

Cả hội trường lập tức vang lên tiếng hò reo và tràng pháo tay vang dội.

Thẩm Tình không nhịn được nữa, hét lên với tôi:

“Thẩm Miên, chị nghe chưa? Ba trăm phần trăm đấy!”

“Chị còn nói dự án này rủi ro? Chị chẳng qua chỉ đang ghen tị với bọn em thôi!”

“Giờ có hối hận cũng muộn rồi!”

Kỷ Thần cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy đắc ý và mỉa mai, dáng vẻ của một kẻ chiến thắng.

Ngay lúc đó, cửa hội trường mở ra, Hách Thừa Tiêu bước thẳng lên sân khấu.

Người phụ trách dự án lập tức nhường chỗ một cách cung kính.

Thẩm Hồng Viễn nhìn thấy thế, ra vẻ “biết ngay mà”, khẽ chỉnh lại cà vạt, chỉ chờ Hách Thừa Tiêu tuyên bố kết quả mà họ đang mong chờ.

Hách Thừa Tiêu cầm lấy micro:

“Kính thưa quý vị, cảm ơn mọi người đã đến tham dự sự kiện tối nay.”

“Sau đây, tôi xin công bố—dự án năng lượng tái tạo ‘Khởi Minh’ hợp tác giữa Tập đoàn Thẩm thị và Tập đoàn Hách, đạt tỷ suất lợi nhuận lên đến ba trăm phần trăm!”

“Và người phụ trách dự án này, chính là—cô Thẩm Miên!”

Nụ cười trên môi ba người họ lập tức đông cứng.