“Phụ thân nghĩ nhiều rồi.

Nam Hòa bận rộn vô cùng, áo trong rách rồi còn chưa có thời gian khâu vá.

Trong phủ chỉ có vài tiểu đồng tay chân vụng về, đều là nam nhân.

Chỉ có một bà lão lo việc bếp núc, lại là mẹ của một tiểu đồng.

Số lễ vật này, ngoài hai cuộn vải do con mua, thì tất cả đều là do Nam Hòa chuẩn bị.

Chàng đợi xong việc ở nha môn, sẽ về thăm nhà.”

Ta vội vàng an ủi cha chồng.

Ông cùng mẹ chồng đối đãi với ta như con ruột.

Nghe người trong trấn đồn rằng Cố Nam Hòa đã bỏ ta, hai người lo lắng hơn cả ta.

Nhìn núi lễ vật chất đầy trong sân, cha chồng mới thở phào nhẹ nhõm:

“Chỉ cần cái thằng súc sinh ấy không phải hạng sáng yêu chiều bỏ, thì lão an tâm rồi. Bằng không, đợi ta uống hết thuốc hắn mua, bệnh lành rồi, việc đầu tiên là đánh gãy chân nó!”

mẹ chồng cười đến nỗi lấy khăn che mắt:

“Nam Hòa nhà ta với Tịch Nhi vẫn tình ý thắm thiết, chẳng qua trong trấn lời đồn thị phi quá nhiều.”

“Đều là mọi người lo cho con thôi,” ta nhẹ nhàng trấn an cha mẹ chồng, đoạn trở về nhà.

Tiểu Đào bụng đã lớn, thấy ta một mình quay về liền đỏ hoe mắt:

“Tiểu thư…”

“Ngươi theo trượng phu về đi, ta đã trở lại rồi.”

Ta khẽ vuốt bụng Tiểu Đào, dịu giọng nói:

“Đừng nghĩ ngợi linh tinh, cữu gia bận tối mắt tối mũi, có cô nương nào nhìn trúng chàng, chàng cũng chẳng rảnh để mà để tâm.”

Hoàng Du – phu quân của Tiểu Đào – đứng bên cạnh cười chất phác:

“Đào nhi là lo cho tiểu thư đấy ạ.”

“Ta có gì mà phải lo? Chuyện không đâu, về nghỉ sớm đi, ta đi đường dài cũng mệt, muốn nghỉ ngơi cho khoẻ.”

Ta dỗ hai vợ chồng trẻ rời đi, lòng nhẹ nhõm, ngồi xổm bên vạt rau trong sân, ngắm nghía hồi lâu.

Mấy hôm ta rời trấn, vợ chồng Hoàng Du chăm sóc vườn rau chu đáo lắm. Lá rau xanh mướt, sâu bọ cũng chẳng còn mấy.

Gà trong chuồng thì mập hơn trước, trứng đẻ cũng nhiều hơn.

Đoàn thương nhân cùng ta vào trấn thì đã đi đâu mất hút.

Không lâu sau, phía sau nhà ta mọc lên một viện mới, biển đề ba chữ “Tịch Viên”.

Trong vườn trồng đầy hoa đào.

Có khi, một vị thương nhân trung niên tới ở lại đôi ba hôm.

Song đa phần thời gian, trong viện chỉ có người gác cổng.

Năm hết Tết đến, Cố Nam Hòa mang theo bao lớn bao nhỏ, đội gió tuyết trở về:

“Cha, mẹ, Tịch Nhi, ta về rồi đây!”

cha chồng trông thấy chàng, tinh thần như cũng khởi sắc mấy phần, liền cao hứng sai khiến:

“Đi, con ra chợ mua hai cân dầu vừng, nửa cái đầu heo, kéo cho con dâu và mẹ con mấy thước vải tốt. Lại mua mấy cân đậu phụ đã ướp mặn, rồi thêm ba cân giấm cũ cho ta!”

Nam Hòa lập tức đáp lời, đặt hành lý xuống rồi quay đầu chạy đi.

Ta tựa vào vai mẹ chồng, cười đến độ không thẳng người được.

Năm mới sắp tới, mấy thứ ấy nhà ta thiếu bao giờ?

Nhà ai lại đi mua mấy cân dầu mè một lúc chứ?

cha chồng rõ ràng cố ý sai Nam Hòa đi vòng quanh trấn, để cho dân làng thấy rõ: ta, Lưu Tịch Nhi, không phải bị phu quân ruồng bỏ!

cha chồng thấy ta hiểu ý mình, râu ria rung rinh cười sảng khoái:

“Thằng nhãi con khiến con dâu chịu khổ mấy năm nay, giờ phải cho nó nếm mùi. Không khéo Tết qua, nó lại về kinh, chẳng biết khi nào mới lại thấy mặt. Thà một lần vất vả cho bõ tức.”

mẹ chồng cũng góp lời:

“Phải đó! Xuân sang, kêu nó làm trâu thay Hoàng Du, cày hết cả ruộng hai nhà nội ngoại luôn!”

Ta lại cười không dứt, mắt ngân ngấn lệ.

Trong đầu toàn là hình ảnh Cố Nam Hòa lóng ngóng chọn vải, tay chân vụng về làm đổ cả lọ giấm.

Ấy mới gọi là: Xuân về, nhà có tiếng cười, lòng người ấm lại.