8
Mấy chiếc cúc áo sơ mi bị bung ra loạn xạ.
Chiếc vòng tay bằng da siết quanh bắp tay anh.
Chân dài gập lại hờ hững, cả người chẳng che giấu được chút gì.
“Tôi không chỉ tốt với mình anh. Tôi tốt với người tôi yêu và là bạn đời của tôi, anh hiểu không?”
Tôi nhìn anh.
So với bộ dạng nhếch nhác của anh lúc này, tôi như ở thế thượng phong.
“Chu Cẩn Chi, giữa chúng ta bây giờ không còn quan hệ gì nữa.”
Anh lặng lẽ nhìn tôi.
Không ai nói thêm gì.
Tôi thu lại ánh mắt.
“Anh nghỉ ngơi đi. Sau này đừng uống nhiều như vậy nữa. Tôi đi đây.”
Vừa xoay người mở cửa.
Anh nghẹn giọng, gọi tôi lại:
“Dư Sơ, sinh nhật vui vẻ.”
…
Tim tôi như có ai cào rách một đường.
Tôi đứng khựng lại, không thể nhúc nhích.
Biết bao ký ức ào ạt ùa về.
Mọi thứ đều mơ hồ, nhưng lại quen thuộc vô cùng.
Hai năm yêu nhau, rồi đột ngột chia tay như rơi xuống vực.
Tôi thà rằng là vì thời gian làm phai nhạt tình cảm.
Như thế ít ra cũng dễ dứt bỏ, không đến mức nửa đêm vẫn đau đáu mãi không quên.
Huống hồ… giữa chúng tôi còn có một đứa trẻ.
Khi mang thai, tôi không muốn gặp anh.
Anh cũng biết ý, không làm phiền.
Nhưng tôi biết, anh đã từng đến.
Ban đầu, anh không biết cách mát-xa.
Chân tôi sưng phù, bị anh xoa xong còn đau hơn.
Về sau, bụng càng ngày càng lớn, tay nghề của anh cũng càng lúc càng thuần thục.
Tháng thứ bảy, anh đến bôi dầu chống rạn cho tôi.
Tôi tỉnh giấc.
Cũng thấy con đá anh một cái.
Chu Cẩn Chi đỏ cả mắt, ngồi bên giường lúng túng hồi lâu.
Tôi ghét mình mềm lòng.
Chỉ là một câu chúc mừng sinh nhật thôi mà.
Chỉ là một câu chúc thôi mà.
Sao lại khiến tôi nghĩ nhiều đến thế.
Tôi từ từ ngồi xuống, ôm mặt.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần.
Anh quỳ xuống sau lưng tôi, ôm lấy tôi từ phía sau.
“Chu Cẩn Chi.”
Tôi khẽ nói.
“Chỉ lần này thôi.”
…
Tôi đỡ anh vào phòng ngủ.
Từng chiếc cúc áo sơ mi được tôi tháo ra.
Mắt anh đỏ lên, phủ đầy tơ máu.
Mệt mỏi, và cả áy náy.
“Muốn không?” Anh hỏi, giọng khàn đặc.
Tay đặt lên mu bàn tay tôi, ngăn lại bước tiếp theo.
“Giờ không được đâu… anh không cứng nổi.”
Tôi siết rồi lại thả tay, hít sâu một hơi.
“Đi tắm đi! Nếu anh muốn ngủ luôn trong mùi rượu và mồ hôi thì tôi cũng không cản đâu.”
“Ờ.”
Anh như có chút thất vọng, ngoan ngoãn rút tay lại.
Nằm ngửa, để tôi lau người cho anh.
“Dư Sơ.”
“Gì?”
“Những chuyện em để tâm, anh có thể giải thích.”
“…”
“Sau này anh mới nhớ ra… vài ngày trước khi chia tay, anh có đi trung tâm thương mại với con gái nhà bạn thân. Chắc em đã nhìn thấy. Quả thật gia đình định tác hợp, nhưng anh và cô ấy quá quen, chẳng có tình cảm. Gặp xong là mỗi người về một ngả. Còn chuyện em bị đột nhập, em trách anh không quan tâm, thật ra anh có nghĩ đến chuyện chuyển nhà cho em. Nhưng lại không tìm được chỗ phù hợp. Nếu chuyển tới nơi quá tốt, em sẽ nghi ngờ. Anh không muốn em biết thân phận thật, nên mới âm thầm sắp xếp hai người sống ở tầng trên và tầng dưới trông chừng em… Không phải là anh không quan tâm. Còn chuyện chiếc cà vạt, xin lỗi. Lúc đó anh không hiểu… rằng em phải vất vả đến thế nào để mua nó.”
Tôi không trả lời.
Chỉ nắm lấy cánh tay phải của anh, ấn nhẹ lên vết bầm tím.
“Bầm lớn vậy, làm sao mà ra?”
Anh nhắm mắt lại.
Không biết là đang tránh né hay đã ngủ rồi.
Tôi ngồi yên rất lâu.
Chỉnh lại tóc, vuốt phẳng váy áo, xuống lầu.
Phòng thư ký vẫn tĩnh lặng và bận rộn như thường.
Đồng nghiệp liếc thấy tôi, vẫy tay gọi:
“Dư Sơ, vừa nãy tổng giám đốc Chu có đến tìm chị, bảo chị xong việc thì qua phòng anh ấy một chuyến.”
“Có nói là chuyện gì không?”
“Cái đó thì em không rõ.”
“Cảm ơn em nhé.”
Tôi xách túi đồ trang điểm, rẽ vào nhà vệ sinh.
Đảm bảo gương mặt không để lộ cảm xúc gì, tôi mới đi về phía văn phòng của Chu Từ.
Còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng dỗ trẻ con vọng ra.
Tôi gõ nhẹ lên cánh cửa khép hờ.
Chu Từ ngẩng lên, đầu tóc rối bù, thấy tôi thì thở phào nhẹ nhõm:
“Cuối cùng cũng tới rồi! Mau vào, con bé này khó dỗ lắm.”
Chu Khả chạy ào đến ôm chặt lấy chân tôi.
Cả người tôi cứng đờ, lạnh sống lưng.
Chu Từ chỉnh lại áo:
“Vẫn là em dỗ nó giỏi nhất.”
Tôi lúng túng:
“Tôi chưa từng chăm trẻ con bao giờ…”
“Không sao đâu, lát nữa có bài tập cho nó làm rồi.”
“Bốn tuổi… đã có bài tập rồi à?”
Chu Từ nhìn tôi như thể tôi là người ngoài hành tinh:
“…” – rồi nói, “Trước tiên kể truyện cho con bé đi đã.”
Kể truyện?
Không phải giờ bọn trẻ không còn nghe truyện cổ tích nữa sao?
Sao toàn là những thuật ngữ địa lý kỳ quái thế này…
Tôi mướt mồ hôi đọc được hơn mười phút.
Chu Khả cứ nằm vắt trên đùi tôi, lăn qua lộn lại.