Tôi thật sự không giỏi bắt chuyện.
Vì muốn nói chuyện với crush, Ngày nào tôi cũng phải vắt óc nghĩ chủ đề.
Cuối cùng, một ngày nọ, crush đăng một dòng trạng thái: “Không biết nói chuyện, mệt ghê.”
Tôi thả tim bài viết và nhắn: “Không phải đang nói em đấy chứ?”
Ngay sau đó, crush nhắn riêng cho tôi: “Không phải đâu, đừng suy nghĩ nhiều.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Ừ ừ, em hiểu rồi.”
Crush: “……”
Crush: “Ít ra em cũng nên hỏi một câu là anh đăng để ai xem chứ?”
1
Tôi ôm điện thoại mà mơ hồ.
Ý anh là gì vậy? Có nên hỏi không?
Nhìn thấy dòng trạng thái của anh từ “đang nhập…” chuyển sang im lặng.
Tôi run run gõ chữ: “Vậy… anh đăng để ai xem vậy ạ?”
Lần này anh trả lời rất nhanh: “……”
Qua màn hình tôi cũng cảm nhận được sự cạn lời của anh.
Nhưng… sao lại như vậy?
Hay là tôi thử đùa một chút để bớt căng thẳng.
Tôi nhắn: “Không lẽ… thật sự là đăng cho em xem hả?!”
……
Crush im lặng.
Chết rồi.
Thôi, chắc đi rửa mặt rồi ngủ cho lành.
Đúng lúc tôi định tắt đèn đi ngủ thì điện thoại lại sáng lên.
Crush nhắn hai chữ:
“Xuống lầu.”
2
Tôi vội vàng chạy xuống, lúc đó cũng gần giờ đóng cổng ký túc.
Vừa đến nơi là tôi thấy anh ngay.
Lục Trầm Chu, đội trưởng đội bơi của trường.
Cao gần mét chín.
Vai rộng, eo thon, người thì rắn chắc.
Anh đẹp trai đến mức tôi lắp bắp: “Sao, sao tự dưng tìm em vậy?”
Lục Trầm Chu ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
“Không có gì, chỉ là muốn đến thôi.”
Rồi anh lấy từ trong túi ra hai tấm vé, đưa cho tôi.
“Gần đây có bộ phim hay lắm, vé đôi cũng rẻ nữa.”
Tai anh đỏ lên: “Em có muốn đi xem với anh không?”
?
Gì vậy?
Anh làm thêm ở rạp chiếu phim rồi tranh thủ bán vé cho em à?
Tôi cầm vé, chần chừ hồi lâu.
“Em nói cái này không biết có nên nói không…”
“Anh… anh không phải đang định kiếm người góp tiền chứ?”
Ngay lập tức, ánh mắt Lục Trầm Chu nhìn tôi thay đổi hẳn.
Quả nhiên, em đoán trúng rồi.
Thôi thì coi như giúp anh làm chỉ tiêu vậy.
Tôi thở dài cam chịu: “Thôi được rồi, đưa mã quét đi.”
Chờ mãi chẳng thấy ai trả lời.
Tôi ngẩng đầu lên, thì thấy Lục Trầm Chu mặt căng như dây đàn, tay siết chặt thành nắm đấm, giống như đang cố kiềm chế điều gì đó.
Anh nghiến răng:
“Giang Tiểu Ngư, em nghe không hiểu tiếng người à?”
“Anh hỏi em có muốn đi xem phim với anh không, chứ ai bảo em chuyển khoản?”
3
Tôi kịp quay lại ký túc xá trước khi đóng cửa.
Đầu óc tôi vẫn còn rối như mớ bòng bong.
Đang gãi đầu thắc mắc, thì nhỏ bạn cùng phòng – Tiểu Điềm – thò đầu ra nhìn tôi.
“Ơ? Ai đấy?”
Tôi không quay lại, buột miệng trả lời:
“Còn ai nữa, Lục Trầm Chu chứ ai.”
Tiểu Điềm lao ra mấy bước:
“Trời ơi trời ơi, cuối cùng mày cũng thông suốt rồi hả?”
Tôi khoát tay:
“Không có đâu, ảnh chỉ chia vé xem phim ra cho rẻ rồi rủ em góp tiền thôi.”
Nhìn mặt Tiểu Điềm là biết nó chẳng tin một chữ.
Nó khinh khỉnh cười lạnh:
“Kể mau! Tụi mày gặp nhau thế nào, nói chuyện ra sao, từ đầu đến cuối không sót chữ nào!”
Thế là tôi kể lại từ lúc nhắn tin đến khi Lục Trầm Chu đưa vé.
Kể rành rọt từng chi tiết.
Tiểu Điềm vừa nghe vừa cười khẩy không ngừng:
“Giang Tiểu Ngư, mày đỉnh thật sự.”
“Người ta rủ đi xem phim, mày lại tưởng người ta muốn chia tiền vé?!”
Tôi tròn mắt ngạc nhiên:
“Ủa? Ảnh… ảnh có ý đó thật à?”
“Chứ mày nghĩ là gì?”
Tiểu Điềm trông như sắp tức đến nội thương:
“Phiền mày giơ bàn tay vàng ngọc của mày lên mà search giúp tao rạp chiếu phim đó——”
“Vé đơn còn rẻ hơn vé đôi cả đống đó bạn hiền ơi!”
4
Sau khi cuối cùng cũng hiểu rõ ý anh rồi, trong lòng tôi vui muốn bay lên.
Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm.
Trang điểm, phối đồ – cái gì cũng làm kỹ càng.
Vừa định ra cửa thì Tiểu Điềm tỉnh dậy.
Nó nhìn tôi một cái là hét ầm lên:
“Giang Tiểu Ngư, mày định treo mình thành cây thông Noel mới chịu ra đường hả?!”
Nhờ có bàn tay thần kỳ của nó mà cuối cùng tôi cũng ra được khỏi ký túc xá.
Vừa bước ra cửa, tôi đã thấy Lục Trầm Chu đứng đó.
Hú hồn.
Anh này đúng kiểu “đẹp trai không góc chết” luôn á.
Anh đứng quay lưng lại, mặc bộ đồ thể thao đen từ đầu đến chân.
Anh quay người lại.
Ơ… chỉ là…
Sao mắt anh cũng thâm vậy?
Anh cười nhẹ, lấy trong túi ra một ly trà sữa còn nóng hổi đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy, chọc ống hút vào rồi hút một ngụm.
Lắp bắp hỏi:
“Anh hôm qua không ngủ ngon à?”
“Ha ha, sao lại không chứ?”
Lục Trầm Chu gượng gạo cười một tiếng, rồi nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ngủ. Rất. Ngon. Mà.”
Tự nhiên tôi thấy rờn rợn trong lòng.
Mà không hiểu cái cảm giác đó từ đâu ra nữa.
Tôi liếc anh một cái đầy dè chừng:
“Ừm ừm… Ngủ ngon là được rồi…”
Anh hỏi ngược lại:
“Thế còn em?”
Tôi không chút do dự:
“Em ngủ ngon lắm luôn, 11 giờ là ngủ tít rồi.”
Anh lại cười, mà sao cảm giác như kiểu cười vì tức ấy…
5
Đến rạp chiếu phim.
Lúc vừa ngồi vào ghế, tôi mới thấy có gì đó sai sai.
Ơ? Cái ghế gì mà dính liền vào nhau vậy?
Sao giữa hai chỗ ngồi lại không có cái tay vịn nào hết?!
Tôi ngồi không yên vị nổi.
Lục Trầm Chu bưng bắp rang bơ đi vào.
“Sao thế?”
Tôi vẫn đang nhìn chằm chằm cái ghế:
“Lục Trầm Chu, hình như ghế bọn mình bị hỏng thì phải…”
“Hả? Hỏng chỗ nào?”
Tôi chỉ chỉ vào khoảng trống giữa hai ghế:
“Không có tay vịn ở giữa nè! Chắc chắn là hỏng rồi.”
“Hay mình gọi nhân viên xin đổi chỗ khác nha?”
Lục Trầm Chu hình như muốn gục đầu xuống luôn rồi.
Anh đưa tay day trán, thở dài:
“Không hỏng… ghế này thiết kế nó vậy đấy.”
Tôi sốc nặng:
“Không có tay vịn thì em để tay đâu? Thôi thôi thôi, đi đổi ghế khác ngồi!”
Lục Trầm Chu như kiểu tức đến mức bật cười luôn rồi.
Anh đặt bắp rang sang một bên, đưa tay thò xuống giữa hai ghế.
Kéo lên… một cái tay vịn.
Mặt anh đầy tuyệt vọng:
“Đấy, giờ thì có rồi.”
Tôi cuối cùng cũng ngồi xuống thật thoải mái, còn cố tình dụi dụi tay lên cái tay vịn:
“Đó đó, thế này mới dễ chịu chứ~”
Lục Trầm Chu mặt lạnh tanh:
“Đúng là phí vé đôi.”
“Gì cơ?”
“……Không có gì.”
6
Bọn tôi xem một bộ phim hoạt hình nội địa siêu nổi.
Nhân vật chính quá trời đẹp trai luôn.
Tôi cứ ngồi bên cạnh xuýt xoa không ngừng:
“Trời ơi cứu em với, đẹp trai quá!”
“Trời má, nhiệt huyết trỗi dậy luôn!”
“Đẹp trai đến mức em thở không nổi nữa rồi!”
Tôi len lén liếc nhìn Lục Trầm Chu, mặt anh không biểu cảm gì luôn.
Hình như anh cảm nhận được ánh mắt tôi:
“Sao thế, muốn ăn bắp rang à?”
Tôi lắc đầu:
“Không, em chỉ thấy anh bình tĩnh quá thôi.”
“Anh xem phim này với người khác rồi đúng không?”
Lục Trầm Chu khựng lại một chút, rồi nghiến răng nói:
“Lần đầu tiên xem đấy!”
Tôi càng ngạc nhiên hơn, giơ ngón tay cái ra khen:
“Lần đầu mà tỉnh như vậy, anh đúng là cao thủ luôn!”
Lục Trầm Chu có vẻ muốn nghẹn lời.
Anh đưa trà sữa cho tôi:
“Uống miếng nước đi, chị hai.”
Sau đó thì nhỏ giọng lầm bầm:
“Một cô gái tốt thế này… sao cái miệng lại biết nói cơ chứ?”
Tôi trừng mắt nhìn anh:
“Em nghe thấy đấy!” Lúc nhận trà sữa, tay tôi vô tình chạm vào mu bàn tay anh.
!
Da tay mịn thế này á?! Tôi buột miệng: “Woa.”
“……Lại sao nữa?”
Tôi nhìn anh, trong mắt toàn là sự ngưỡng mộ chân thành. “Da tay anh mịn ghê á, anh dùng kem dưỡng tay gì vậy?” “Cho em chạm thêm lần nữa được không?”
“Em……”
Anh quay mặt đi, như thể đã chấp nhận số phận, đưa tay ra: “Sờ đi sờ đi.”
Trong rạp tối om, nhưng tôi mơ hồ thấy được— Tai anh đỏ như sắp nhỏ máu luôn.
Cho đến khi ra khỏi rạp rồi, tai anh vẫn còn đỏ. Anh nghiêng đầu, cố ý quay mặt sang bên, như muốn che đi gì đó.
Tôi đưa tay định chạm vào dái tai anh, nhưng bị anh né mất. “A… Anh phải đi làm thêm rồi.”
Lần này đến lượt tôi bất ngờ: “Ơ nhưng mà em còn chưa mời anh ăn cơm mà.”
Anh đỏ mặt:”Nợ trước, cứ nợ trước đã.”
“Cái đó… anh đi trước đây!”
Nói xong thì phóng như bị ma đuổi.
Hửm hửm hửm? Gì vậy trời? Nhưng mà… nếu tôi không nhìn nhầm thì… Cái chỗ quần anh… Chỗ đó… phồng phồng…
Chẳng lẽ là cái tôi nghĩ tới?!
Không phải chứ? Mới chạm tay cái mà đã thế rồi á?
Anh là da siêu cấp nhạy cảm à? Cho tôi hỏi với???
Đọc tiếp