- Trang chủ
- Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới
- Chương 117
Chương 117
Truyện: Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới
Tác giả: Phù Mộng
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Hoàn
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Oanh Nhiên “ồ ồ” hai tiếng, thanh toán xong thì mang đồ về nhà. Trên đường phát hiện một quán ăn đang chuẩn bị đóng cửa, nàng lại ghé mua ít đồ ăn.
Lúc về tới nhà thì trời đã tối hẳn.
Nấu cơm, sắp xếp đồ đạc, tu sửa cơ quan... Bận rộn một hồi, tới khi ăn xong thì đã khuya.
Nhưng lâu lắm mới được ăn bữa cơm nóng hổi do Từ Ly Lăng nấu, lại có mái nhà yên ổn, tâm trạng Oanh Nhiên rất thoải mái.
Mọi mệt mỏi dọc đường và sự khó chịu ở vùng biên giới phía bắc đều tan biến vào lúc này.
Buổi tối, hai người lên giường nghỉ ngơi sớm.
Từ Ly Lăng trải chăn đệm, bên trong đặt túi sưởi ấm áp dễ chịu.
Oanh Nhiên thoải mái thở ra một tiếng, quấn chăn chặt người. Từ Ly Lăng còn chưa lên giường mà cơn buồn ngủ đã ùa tới.
Chẳng biết đã ngủ bao lâu, trong cơn mơ màng, nàng nhận ra bên cạnh vẫn không có người.
Vùng biên giới phía bắc thật sự quá lạnh, đến túi sưởi cũng nguội mất rồi.
Oanh Nhiên ngái ngủ gọi: “Hoài Chân?”
“Sao vậy?”
Giọng nói của Từ Ly Lăng vang lên bên mép giường.
Oanh Nhiên thò tay ra khỏi chăn để lần tìm hắn, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì hắn đã đè tay nàng vào trong chăn.
Hắn nói: “Lạnh, kẻo bị cảm.”
Oanh Nhiên hỏi: “Chàng đang làm gì vậy?”
Từ Ly Lăng: “Làm cơ quan.”
Oanh Nhiên cố nén buồn ngủ mở mắt, thấy hắn đang lắp ráp thứ gì đó ở đầu giường. Nàng không hiểu nên lại buồn ngủ nhắm mắt.
Chẳng biết bao lâu sau, ổ chăn lạnh lẽo dần ấm lên.
Oanh Nhiên lại rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận được có cánh tay ôm lấy eo mình, nàng s* s**ng bên cạnh.
Khi chạm vào người Từ Ly Lăng, nàng xoay người đối mặt với hắn, ôm lấy hắn rồi chui vào lòng hắn thiếp đi.
Nàng ngủ một mạch đến sáng hôm sau, khi mặt trời đã nhô cao mới tỉnh giấc.
Lúc ngủ dậy, Từ Ly Lăng vẫn nằm bên cạnh.
Oanh Nhiên nhìn ngắm gương mặt gần trong gang tấc đang khép hờ hai mắt, thầm nghĩ có lẽ hắn cũng mệt rồi, hiếm khi thấy hắn ngủ đến muộn như vậy.
Từ Ly Lăng đột nhiên sờ bụng nàng: “Đói rồi?”
Hắn dậy rồi, chỉ là không mở mắt.
Oanh Nhiên lắc đầu: “Không đói lắm.”
Tức là có đói.
Từ Ly Lăng ngồi dậy, mặc quần áo, đi xuống lầu.
Oanh Nhiên nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, biết giờ này đã muộn, nàng cũng nên dậy rồi.
Cảm giác mỏi mệt suốt mấy ngày qua ngỡ như được gột rửa. Oanh Nhiên thò tay ra khỏi chăn, phát hiện trong phòng không lạnh lắm.
Oanh Nhiên: “Hôm nay trời trở ấm rồi à?”
Từ Ly Lăng gõ tay lên đầu giường: “Là do trong phòng ấm.”
Oanh Niên khó hiểu, nhìn sang đầu giường thì thấy một tấm ngọc bài to bằng bàn tay, bên trên khảm một viên linh thạch.
Linh khí từ viên linh thạch đang từ từ tản ra.
Oanh Nhiên đang định hỏi đây là gì thì bỗng nhớ ra đêm qua Từ Ly Lăng mày mò cơ quan, hiểu rằng căn phòng ấm áp là nhờ thứ này.
Nàng chỉ hỏi: “Viên linh thạch này có thể dùng trong bao lâu?”
Từ Ly Lăng đáp: “Một viên một ngày.”
Oanh Nhiên thầm nghĩ thật xa xỉ.
Tuy nhiên nếu có thể sống thoải mái thì xa xỉ cũng đáng.
Nàng không còn lạnh đến mức co ro tay chân nữa. Từ Ly Lăng mặc xong quần áo trước, đã vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm cho nàng.
Đợi nàng mặc đồ chỉnh tề thì nước ấm đã nấu xong.
Nàng vào phòng tắm rửa mặt, lúc quay về phòng định mở cửa sổ thông gió thì phát hiện Từ Ly Lăng đã mở toang cửa sổ.
Gió thổi vào phòng không lạnh như trước nữa.
Oanh Nhiên đi tới bên cạnh Từ Ly Lăng, duỗi tay ra ngoài, lại rút về vì lạnh.
Cơn gió bên ngoài lạnh thấu xương, chỉ có trong phòng là ấm áp.
Từ Ly Lăng đang đứng đối diện phố xá.
Các hàng quán dưới phố đã mở cửa, có lác đác người qua kẻ lại. Mấy chủ quán rảnh rỗi ngồi phơi nắng, tán gẫu bên đường, vài đứa nhỏ chơi đùa trong ngõ.
Nói là phố xá, nhưng lại giống khu dân cư hơn.
Phóng tầm mắt ra xa, có thể thấy đại lộ sầm uất cách đây hai con phố. Đó chính là con đường mà Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đã đi để vào thành hôm qua.
Phong cảnh đẹp thế này, đâu giống có ma quỷ quấy phá.
Từ Ly Lăng nói với nàng một tiếng rồi xuống lầu nấu cơm.
Oanh Nhiên dựa vào cửa sổ nhìn một lát, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa dưới lầu. Nàng quay người dựa vào cửa sổ hướng ra sân sau để nhìn.
Trong sân, Từ Ly Lăng từ phòng bếp đi ra mở cửa.
Vì bị mái hiên che khuất nên Oanh Nhiên không thể thấy rõ mặt người đến, chỉ thấy một bộ áo gấm hoa lệ và tiếng gọi: “Phụ thân.”
Hóa ra lại là Trương Phục Huyền.
Trương Phục Huyền bước vào sân, trên tay cầm lễ vật: “Phụ thân, thật không ngờ lại gặp được ngài ở đây. Đây là quà cho phu nhân.”
Nói rồi hắn ta ngước mặt, gật đầu mỉm cười với Oanh Nhiên.
Oanh Nhiên lịch sự đáp lại bằng nụ cười.
Thầm nghĩ hắn ta đã gọi phụ thân mấy trăm năm rồi, không thể sửa lại thói quen chỉ trong mấy ngày được. Hắn ta muốn gọi thì gọi vậy.
Từ Ly Lăng nhận quà, tiện tay đặt lên bàn đá trong sân: “Ừm.”
Trương Phục Huyền: “Phụ thân và Tần phu nhân đến vì bí cảnh tiên đạo sao? Nghe nói bí cảnh này có chút liên quan đến phụ thân trước khi thành ma.”
Oanh Nhiên kinh ngạc.
Từ Ly Lăng không quan tâm: “Ừm.”
Trương Phục Huyền: “Nếu phụ thân đến để lấy lại vật cũ thì chỉ cần dặn kẻ hèn một tiếng, kẻ hèn nhất định sẽ lấy về cho phụ thân, cần gì đích thân tới đây một chuyến.”
Từ Ly Lăng: “Ngươi không lấy được.”
Trương Phục Huyền cười nói: “Là kẻ hèn không biết tự lượng sức mình.”
Rồi lại nghiêm mặt: “Tuy nhiên kẻ hèn vừa nhận được tin, tất cả đệ tử Thiên Xu Mạch của Thiên Túc Cung đều đã tới biên giới phía bắc, dường như muốn mượn bí cảnh để làm gì đó.”
“Mặc dù trời đất đã mất liên thông, nhưng nghe Thiên Tiêu vẫn qua lại với Diệu Cảnh. Mà Thiên Túc Cung lại có quan hệ sâu sắc với Diệu Cảnh, được gọi là tông môn trực thuộc Diệu Cảnh, tất cả đều nghe lệnh thần nữ Diệu Cảnh. Tin đồn lần này nhất định không phải vô căn cứ.”
Sắc mặt Oanh Nhiên trở nên nghiêm trọng.
Nhưng Từ Ly Lăng vẫn chỉ: “Ừm.”
Oanh Nhiên: ...
Hắn qua loa thật.
Trương Phục Huyền hoàn toàn không để tâm thái độ hời hợt của hắn, tiếp tục cung kính bẩm báo một số tin tức rồi cáo từ.
Oanh Nhiên mặc áo bông dày xuống lầu.
Từ Ly Lăng đóng cửa, đưa lễ vật của Trương Phục Huyền cho nàng.
Oanh Nhiên mở ra, bên trong lại là một món linh khí bất phàm. Nàng vui mừng hỏi: “Sao chàng không hỏi vì sao Trương Phục Huyền tới đây?”
Từ Ly Lăng: “Không liên quan đến ta.”
Hắn không có hứng thú với chuyện của người khác.
Oanh Nhiên bất lực, không quan tâm mấy chuyện đó nữa, cất linh khí đi: “Hôm nay chúng ta ra ngoài bán linh khí đi. Khỏi nấu cơm luôn, ăn bên ngoài.”
Hôm qua nàng còn muốn tìm một chỗ ngủ, không bao giờ ra ngoài nữa. Nhưng sau một đêm ngủ nghỉ hồi phục tinh thần, nàng lại muốn ra ngoài.
Nàng là kiểu người lành sẹo quên đau như vậy đấy.
Nàng cười khúc khích đợi Từ Ly Lăng trả lời.
Từ Ly Lăng vào bếp tắt lửa: “Ừm, đi mua một cái giường mới.”
Oanh Nhiên thắc mắc: “Giường mới mua mà, sao lại mua nữa?”
Từ Ly Lăng nói: “Chất lượng kém, sẽ gãy.”
Oanh Nhiên ngẩn ra, mặt lại nóng ran.
Từ Ly Lăng: “Chiếc giường này cũ quá, cơ quan linh thạch bám vào sẽ làm tốc độ hao mòn tăng lên, không trụ được bao lâu.”
Oanh Nhiên: “... Ồ.”
Từ Ly Lăng liếc nhìn nàng: “Sao vậy?”
Oanh Nhiên thầm cảm thấy may mắn vì mình chưa để lộ phản ứng gì, bình tĩnh nói: “Có thể dùng bao lâu?”
Từ Ly Lăng: “Không đến nửa năm.”
Oanh Nhiên tính toán thời gian: “Chúng ta ở đây cùng lắm cũng chưa tới nửa tháng là vào bí cảnh rồi. Không cần mua giường mới cũng đủ dùng.”
Từ Ly Lăng: “Sẽ gãy.”
Oanh Nhiên khó hiểu nhìn chằm chằm hắn.
Sắc mặt hắn đoan chính, phong thái như hạc, hoàn toàn không lộ vẻ có phải ý kia không.
Oanh Nhiên nghĩ mãi không ra, càng nghĩ càng bực.
Kệ hắn vậy!
Đôi mắt hạnh của nàng trừng to, kéo lấy vạt áo Từ Ly Lăng, thụt tay vào ống tay áo rồi quất hắn.
Từ Ly Lăng để nàng đánh hai cái rồi ôm lấy nàng, dịu giọng dỗ dành: “Ta sai rồi.”
Đại Hoa nằm bên cạnh, mặt mày ngơ ngác.
Sao tự nhiên đánh nhau rồi?
Sắc mặt Tiểu Hoàng vẫn bình tĩnh.
Bọn họ vốn hay khó hiểu như thế đấy, nó đã quen rồi.
Oanh Nhiên hừ một tiếng, gạt cánh tay ôm lấy mình ra: “Chuẩn bị cơm cho Đại Hoa và Tiểu Hoàng đi, rồi chúng ta ra ngoài.”
Từ Ly Lăng lên lầu lấy áo khoác, khăn nhưng và túi sưởi tay cho nàng, giúp nàng mặc chỉnh tề, sau đó mới vào bếp lấy đồ ăn nóng cho Tiểu Hoàng và Đại Hoa.
Oanh Nhiên trùm kín mặt mũi, chỉ để lộ một đôi mắt long lanh biết cười, khoác tay Từ Ly Lăng ra ngoài.
*
Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng về nhà vào lúc chiều tối.
Sau khi bán linh khí, hai người mua không ít nhiều đồ, thu hoạch kha khá.
Bọn họ không ăn ở tửu lầu bên ngoài như kế hoạch.
Vì đồ ăn vặt vỉa hè ở biên giới phía bắc đặc sắc hơn thức ăn trong cửa hàng nên Oanh Nhiên đã ăn no ngay trên phố, còn đóng gói mua về khá nhiều đồ.
Ban đầu họ định buổi tối lại ra tửu lầu.
Nhưng sắc trời dần tối, nhiệt độ giảm mạnh, Oanh Nhiên chịu không nổi nên về nhà sớm.
Tuy nhiên lần này ra ngoài, Từ Ly Lăng đã mua hai chiếc áo choàng của tộc Du Hoang cho nàng. Áo choàng được làm từ lông dị thú của vùng biên giới phía bắc, có thể chống chọi được cái lạnh nơi đây.
Lần sau ra ngoài mặc áo choàng thì về muộn một chút cũng không sao.
Song khi về đến nhà, Oanh Nhiên vẫn nói: “Mấy ngày nữa ta không muốn ra ngoài.”
Ngoài trời thật sự quá lạnh, vẫn là ở trong nhà thoải mái hơn.
Từ Ly Lăng bảo nàng lên lầu trước cho ấm.
Hắn thu xếp đồ đạc, nấu nước nóng, lên lầu đổi giường nguyệt động mới rồi đặt hai chiếc ghế nằm, một cái bàn thấp bên cửa sổ.
Bận rộn xong thì đã muộn.
Oanh Nhiên trải chăn đệm cùng Từ Ly Lăng, sau đó kéo hắn ra nằm trên ghế dài mới mua.
Cửa sổ vẫn mở, dưới phố Tam Đường tối om.
Ngoại trừ một khách đ**m treo đèn lồng trước cửa, những nhà khác đều đóng kín cửa sổ, ánh nến trong nhà le lói mỏng manh.
Cách hai con phố, đại lộ vẫn đèn đuốc sáng trưng, người qua kẻ lại tấp nập.
Phố Tam Đường không một bóng người, lạnh lẽo tối tăm như thuộc về thế giới khác.
Ban đầu Oanh Nhiên muốn trải nghiệm cảm giác ngủ bên cửa sổ, thỏa thích nhìn ngắm phong cảnh.
Nhưng lúc này mới phát hiện phong cảnh phố Tam Đường vào buổi tối không đẹp lắm, lại còn hơi đáng sợ.
Oanh Nhiên: “Vì sao nhất định phải sống ở phố Tam Đường?”
Từ Ly Lăng: “Yên tĩnh.”
Vì bí cảnh tiên đạo, càng ngày sẽ càng có nhiều người ồn ào đổ về thành trì vùng biên giới phía bắc hơn. Đặc biệt là những nơi tu sĩ tụ tập, chuyện thức trắng đêm rất thường xảy ra.
Oanh Nhiên không phải người dễ ngủ.
Có lẽ là vì nàng lớn lên ở thư viện, mỗi sáng nghe thấy tiếng động là phải dậy đọc sách, nếu nghe thấy tiếng đọc sách mới tỉnh dậy thì sẽ bị trách phạt, do đó Oanh Nhiên rất dễ bị tỉnh giấc.
Sau này gả cho Từ Ly Lăng, giấc ngủ mới khá hơn.
Oanh Nhiên trầm ngâm, bỗng nhiên không thấy sợ nữa.
Nàng nhận ra suốt dọc đường đi, những nơi hắn chọn đều là chỗ tĩnh lặng, rời xa huyên náo.
Khung cảnh yên tĩnh như thể thế giới chỉ còn lại hai người họ và khoảng sân nhỏ ấm áp ánh nến.
Oanh Nhiên vươn tay nắm lấy tay Từ Ly Lăng, ngẩng đầu nhìn trời.
Đêm dài vô tận.
Nhưng ánh trăng lại sáng tỏ và biển sao cuồn cuộn.
“Ở đây thật tốt.”
“Nhưng chàng có chắc những tán tu đó sẽ không đến đây nếu hết chỗ ở chứ? Cho dù có ma quỷ quấy phá.”
Oanh Nhiên nói đùa, khẽ cười thành tiếng.
Từ Ly Lăng: “Không đâu.”
Oanh Nhiên hỏi: “Vì sao?”
Từ Ly Lăng: “Tám trăm năm trước ta đã từng chiếm lĩnh nơi này. Thành trì vùng biên giới phía bắc đất chật nên người bản địa không sợ, nhưng người đến từ nơi khác ở tạm thì tất nhiên sẽ sợ.”
Oanh Nhiên thầm nghĩ hắn có phải ôn dịch đâu mà tới mức đó.
Nhưng nàng cũng biết, bọn họ được dạy phải kiêng dè, ngay cả tên của hắn cũng tránh nhắc tới, huống hồ là nơi hắn có thể xuất hiện.
Oanh Nhiên nắm chặt tay hắn, cố bao trọn bàn tay to lớn ấy trong bàn tay của mình.
Hiển nhiên, tay nàng quá nhỏ nên không làm được.
Từ Ly Lăng không né tránh, cứ vậy để nàng nắm lấy.
Trong màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng sáng ngập tràn.
Oanh Nhiên bỗng cảm thấy phong cảnh thế này cũng rất đẹp.
Đột nhiên bên dưới vang lên tiếng la hét ầm ĩ:
“Quan Dập đạo hữu, cứu mạng!”
Quan Dập?
Oanh Nhiên ngẩn người, đứng dậy đi lại cửa sổ nhìn xuống.
Vì nàng vẫn nắm tay Từ Ly Lăng nên đã thuận tiện kéo cả hắn theo.