Sinh con chưa bao lâu, chồng tôi bị cắt giảm lương.
Để gánh vác cuộc sống, tôi bất chấp cả trầm cảm sau sinh.
Ngay cả thời gian ở cữ còn chưa hết, tôi đã vội vàng đi tìm việc.
Vì không được nghỉ ngơi đầy đủ, cơ thể tôi sinh bệnh, cộng thêm làm việc quá sức.
Cuối cùng, vào năm con tôi lên năm, tôi ngất xỉu ngay trên dây chuyền lắp ráp, khép lại cuộc đời đầy bi kịch.
Nhưng chỉ sau khi chết, tôi mới biết hóa ra Trần Phong luôn lừa dối tôi.
Không chỉ phiếu lương là giả, mà việc anh ta dụ dỗ tôi sinh con cũng chỉ vì không muốn người phụ nữ anh ta yêu thật sự phải chịu cảnh mang nặng đẻ đau.
Biết được sự thật, tôi đau đớn.
Tức giận.
Không cam lòng.
Nhưng trên hết là khao khát trả thù.
Đúng lúc ấy, một luồng sáng trắng bất ngờ lóe lên.
Lúc mở mắt ra, tôi đã quay trở về đúng cái ngày Trần Phong bắt đầu lừa tôi.
1
Ánh sáng trắng chói lòa vụt qua.
Sau một trận choáng váng, tôi mở mắt ra.
Trước mắt là căn phòng quen thuộc và đứa bé đang ngủ say trong nôi.
Tuy không thể giải thích chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi biết chắc chắn: mình đã sống lại.
Nhìn vào gương, thấy khuôn mặt trẻ trung và cơ thể vẫn khỏe mạnh.
Tôi chưa kịp vui mừng được bao lâu thì Trần Phong đã bất ngờ trở về.
“Vợ à, anh có chuyện này muốn nói với em.”
Trần Phong đứng tựa vào cửa, dáng vẻ chán nản.
Giọng điệu và nét mặt kia, y hệt như trong kiếp trước.
Tôi không vội đáp, chỉ yên lặng nhìn anh.
Giữ vẻ bình tĩnh, chờ xem anh định nói gì.
“Vợ à, anh bị công ty giảm lương rồi.
Từ giờ mỗi tháng chỉ còn ba nghìn tệ thôi.
Mấy người cùng phòng cũng bị sa thải.
Em biết đấy, tình hình kinh tế bây giờ rất tệ, kiếm tiền ngày càng khó khăn.”
Trần Phong thở dài một hơi.
Để lời nói thêm phần đáng tin, anh còn giơ cả phiếu lương ra trước mặt tôi.
2
Kiếp trước, tôi quá tin tưởng anh ta.
Chưa từng mảy may nghi ngờ.
Thế nên mới bị lừa bởi mấy chiêu trò sơ hở đó.
Thực tế, Trần Phong không những không bị giảm lương.
Mà còn nhờ chốt được một khách hàng lớn mà được thăng chức làm quản lý dự án.
Lương đương nhiên cũng tăng gấp đôi.
Lý do anh ta lừa tôi cũng rất đơn giản — chỉ là muốn khiến tôi lo lắng.
Muốn tôi bị áp lực cuộc sống đè nén đến mức không kịp thở.
Từ đó nhanh chóng đạt được giấc mơ sống chung với người tình.
Dù sao thì con cũng đã sinh ra.
Tôi đối với Trần Phong mà nói, đã chẳng còn giá trị lợi dụng.
Chỉ cần nghĩ đến tất cả những gì đã xảy ra ở kiếp trước.
Tôi lại càng thêm căm hận.
Nhưng để trả thù, tôi phải nhẫn nhịn.
“Vợ à, tiền sữa cho con mỗi tháng mất một nghìn.
Tiền trả góp nhà một nghìn.
Trả góp xe cũng một nghìn.
Sống thế này sao nổi?”
Thấy tôi im lặng không nói gì, Trần Phong ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt u sầu.
Anh ta đang cố tình dẫn dắt tôi.
Kiếp trước, tôi chính là vì vậy mà mắc bẫy.
Hôm sau đã vội vã kéo lê cơ thể yếu ớt đi tìm việc.
Vì mới sinh xong, lại phải chăm con nhỏ.
Tôi chỉ có thể làm việc lặt vặt gần nhà: rửa bát, lau nhà, cọ nhà vệ sinh.
Rảnh được chút thì lập tức phải chạy về nhà.
Chính vì vậy, vừa bị vắt kiệt sức lực, vừa bị tra tấn tinh thần, cơ thể tôi mới nhanh chóng sụp đổ.
Mãi đến khi chết, tôi mới biết — nào có cái gì là trả góp nhà, trả góp xe.
Tất cả đều là Trần Phong bịa ra.
Nhà và xe đều do anh ta trả thẳng một lần.
Anh ta chỉ xem tôi như con ngốc để thao túng.
Kể cả chứng trầm cảm sau sinh của tôi, cũng là do anh ta gây ra.
Sau khi tôi sinh con, anh ta cố ý lạnh nhạt.
Cố tình về nhà muộn.
Cố tình để lại tất cả gánh nặng cho tôi một mình.
3
Tôi siết chặt nắm tay trong âm thầm.
Vừa tức giận, vừa bắt đầu nhen nhóm một kế hoạch trong đầu.
Tôi cầm lấy tờ phiếu lương giả kia, tỏ vẻ lo lắng.
“Chồng à, phải làm sao bây giờ?
Chừng đó tiền thì làm sao đủ sống?
Chẳng lẽ phải nhịn ăn nhịn uống sao?”
Tôi nhíu mày, giả vờ đang đau đầu suy nghĩ cách giải quyết.
“Ừ đó vợ, như vậy thì sống kiểu gì đây?”
Trần Phong hùa theo lời tôi.
Nhưng tôi nghe rõ trong giọng nói của anh ta là kiểu đang gợi ý có chủ đích.
Chỉ là lần này, tôi sẽ không ngu ngốc như trước nữa.
Tôi vỗ đầu như thể vừa nghĩ ra được cách gì đó.
Rồi vui vẻ kéo lấy tay Trần Phong — ánh mắt anh ta lập tức sáng rực lên.
“Chồng à, công ty anh buổi trưa không phải nghỉ tận hơn hai tiếng sao?
Em thấy mấy hôm trước trong khu mình có mấy hộ đang tuyển người làm theo giờ,
anh có thể qua đó làm thử xem, dù sao cũng gần nhà, chỉ là rửa bát, cọ toilet các kiểu thôi.”
Nghe xong lời tôi nói, nụ cười vừa nhếch lên nơi khóe miệng Trần Phong lập tức tắt ngấm.
Anh ta sững người mất vài giây, sau đó nhìn tôi với ánh mắt khó tin, như thể không dám tin tôi lại nói ra những lời đó.
“Sao thế anh? Nhìn em như vậy là sao?
Chẳng lẽ… anh không muốn vì gia đình này mà cố gắng sao?”
Tôi ra đòn phủ đầu, nhanh chóng đẩy Trần Phong vào thế khó.
“Vợ à, anh đâu phải không muốn cố gắng…
Chỉ là anh thấy mấy việc chạy tới chạy lui vậy phiền phức quá…
Dù gì cũng ở ngay khu nhà mình thôi, hay là… em thử đi làm xem?”
Trần Phong vừa bóp vai tôi vừa cười nịnh, cố tìm cách đẩy trách nhiệm ngược lại cho tôi.
Ánh mắt tôi vụt qua một tia khinh bỉ, nhưng gương mặt vẫn tỏ vẻ uất ức, nước mắt lưng tròng.
4
“Chồng à, anh quên lời hứa với em rồi sao?”
Lúc biết tôi mang thai ngoài ý muốn, tôi từng do dự, sợ không đủ khả năng lo cho con nên có ý định phá.
Để giữ lại đứa bé, anh từng hứa sẽ cố gắng hết mình để mang lại cho mẹ con em một cuộc sống tốt nhất.
“Vợ à… nhưng giờ khác xưa rồi mà…
Anh cũng đâu ngờ công ty lại đột ngột giảm lương chứ…
Em cũng phải thông cảm cho anh chứ!”
Thấy Trần Phong bắt đầu giở chiêu cù nhây, tôi không thèm nhân nhượng nữa.
Tôi nói thẳng:
“Lãnh đạo công ty anh rõ ràng biết anh vừa mới có con, vậy mà còn cố tình giảm lương lúc này, chẳng phải cố tình gây chuyện sao?
Em thấy… chi bằng em đến công ty anh làm ầm lên một trận xem họ xử lý thế nào?”
Nói xong, tôi giả vờ bước thẳng ra cửa.
Thấy tôi định làm thật, Trần Phong sợ lộ tẩy liền hoảng hốt chặn lại.
“Vợ ơi đừng đi mà, chắc chuyện giảm lương chỉ là tạm thời thôi…
Em mà tới gây rối thì sự nghiệp anh coi như xong rồi…
Cùng lắm… cùng lắm thì anh đi làm việc theo giờ, được chưa?”
Chương 2 ở đây:
