Còn tôi?
Đứng từ xa, nhấp một ngụm trà sữa Ngô Tùng vừa đưa, mỉm cười đầy mãn nguyện:
Vở kịch này… đúng là đáng giá từng phút.
Tiếng bạt tai giòn tan, vang dội khắp văn phòng.
Tổ trưởng nghe thấy động liền vội vàng chạy đến, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn ta lại là… quỳ gối.
Vừa quỳ vừa run lẩy bẩy, cuống quýt xin lỗi:
“Vợ ơi… sao em lại tới đây?”
Người phụ nữ chẳng buồn vòng vo, lao tới túm tóc Lưu Viên Viên kéo thẳng đến trước mặt chồng.
“Chính là con hồ ly tinh này chứ gì?!”
Gã đàn ông run như cầy sấy, cuối cùng cũng phải cúi đầu thú nhận:
“Phải… đúng là cô ta…”
“Anh sai rồi, anh không dám nữa đâu, thật sự không dám nữa rồi!”
Lúc này, Lưu Viên Viên trông vô cùng thê thảm — mặt tái nhợt, tóc tai rối bù, rõ ràng muốn bỏ chạy.
Nhưng chưa kịp quay người, đã bị người phụ nữ kia kéo giật lại.
Tiếp theo là mấy cái tát liên tiếp vang lên như pháo nổ.
Người đàn ông đứng đó không dám hé miệng, chỉ biết nép sang một bên nhìn toàn bộ cảnh tượng xảy ra trước mặt mình.
Lưu Viên Viên không dám cầu cứu, chỉ biết im lặng chịu đựng tất cả.
Sau một hồi “dạy dỗ”, cả văn phòng như vừa trải qua một trận cuồng phong, tan hoang bừa bộn.
Người phụ nữ kia thì cực kỳ khí chất, vỗ tay phủi bụi, sau đó rút từ túi ra một chiếc thẻ ngân hàng:
“Tất cả tổn thất ở đây, cứ tính vào tôi.”
“Trong này có 500 nghìn, lấy đi.”
“Coi như bồi thường cho cô!”
Lưu Viên Viên ánh mắt hoảng hốt, rụt rè vươn tay định nhận lấy—
Nhưng tôi bước lên chặn lại giữa chừng, cười khẽ, rồi nhìn người phụ nữ kia giải thích:
“Chị à, cô ta không chỉ là người tình của chồng chị…”
“Mà còn là ‘bảo bối trong tim’ của chồng cũ em.”
“Mấy hôm trước bọn em ra tòa, cô ta bị buộc phải trả lại tài sản chung của vợ chồng.”
“Lúc đó còn mạnh miệng bảo không có tiền.”
“Giờ thì hay rồi, tiền đã lộ ra.”
Người phụ nữ đó cũng là người thông minh, không nói nhiều, lập tức đọc to mật khẩu thẻ cho tôi.
Trước khi rời đi, chị ấy một tay túm tai chồng, một tay quay lại, ánh mắt sắc bén quét về phía Lưu Viên Viên:
“Tiền tao đã trả mày rồi.”
“Tao với mày coi như thanh toán sòng phẳng.”
“Tao cảnh cáo mày—đừng có bày thêm trò gì nữa, hiểu chưa?”
Nói xong, người phụ nữ kia xoay người rời đi, bước đi dứt khoát, đầy khí chất và kiêu hãnh.
Cả văn phòng rơi vào một khoảng lặng, mấy đồng nghiệp chỉ biết nhìn nhau khó xử, sau đó là những ánh mắt khinh thường đồng loạt đổ dồn về phía Lưu Viên Viên.
Cô ta đứng đó, thân thể run rẩy, nhưng thay vì biết xấu hổ, lại quay sang đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Thậm chí còn định nhào tới ra tay.
“Nếu không phải vì cô, tôi đã không ra nông nỗi này!”
“Giờ tôi bị đánh, cô thấy vui chưa? Vui rồi chứ gì?!”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, thì ánh mắt bỗng lướt qua một chi tiết khiến tôi sững lại —
trên quần cô ta… xuất hiện một mảng máu loang.
Vài giây sau, Lưu Viên Viên ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh.
Tuy tôi ghét cay ghét đắng cô ta, nhưng tôi cũng không phải loại người muốn thấy ai chết ngay trước mặt mình.
Chuyện như vậy, thật sự xui xẻo.
Chúng tôi lập tức đưa cô ta đến bệnh viện.
