Lần nữa gặp lại ba mẹ, tôi không kìm được nước mắt, òa khóc vì xúc động.
Sống hai kiếp người, lần cuối tôi được nhìn thấy ba mẹ ở kiếp trước là vào thời kỳ cải cách – ngay trong bệnh viện.
Tôi – đứa con gái bất hiếu –Kiếp này, tôi nhất định sẽ báo hiếu họ thật trọn vẹn.
Sau mấy ngày ấm áp bên gia đình, ba mẹ nhờ người quen giúp tôi vào làm ở bệnh viện huyện.
Tại đây, mỗi ngày của tôi đều tràn đầy niềm vui và sự bận rộn.
Mỗi lần tỉnh dậy, tôi lại lo sợ tất cả chỉ là mộng – rằng mình lại quay về với cuộc đời đau khổ trước kia.
Nhờ hai mươi năm kinh nghiệm của kiếp trước, tôi thuyết phục ba mẹ đầu tư tiền nhàn rỗi vào bất động sản và đất đai.
Không ngoài dự đoán – chỉ sau một thời gian ngắn, giá đất đã tăng gấp mấy chục lần.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt ba mẹ, lòng tôi ngập tràn hạnh phúc.
Sau một thời gian làm việc,Dưới sự giới thiệu kiên trì của ba mẹ, tôi cuối cùng cũng đồng ý gặp mặt bác sĩ Lâm Vũ Tiêu – người đang làm cùng bệnh viện với tôi.
Ba mẹ anh ấy là bạn thân lâu năm của ba mẹ tôi.
Gia đình họ mới từ nước ngoài trở về năm ngoái.
Lâm Vũ Tiêu lớn lên ở nước ngoài, tính cách điềm đạm, chững chạc.
Khi trò chuyện, anh thường vô thức đùa những câu hài hước kiểu phương Tây.
Tôi dần dần bị anh thu hút.
Thêm sự vun vén của ba mẹ hai bên, mối quan hệ giữa tôi và anh ấy tiến triển rất nhanh.
Nhưng chỉ khi đêm khuya yên tĩnh, tôi mới dám đối diện với lòng mình.
Tôi chưa từng thật sự mở lòng với Lâm Vũ Tiêu.
Có lẽ vì vết thương lòng từ kiếp trước vẫn chưa lành.
Tình yêu nam nữ với tôi – đã quá nhạt nhòa.
Nhưng không muốn để ba mẹ thất vọng, tôi cố gắng cân bằng giữa công việc, gia đình và tình cảm – như một chiếc máy.
Ngay khi tôi dần quen với nhịp sống ấy,
Tôi không ngờ lại một lần nữa gặp lại Cố Thành Dịch… ngay tại bệnh viện.
“Nhược Ly, dạo này em sống có ổn không?”
Anh ta gọi tôi lại khi tôi đang định lướt qua.
Đứng giữa hành lang, giọng Cố Thành Dịch khô khốc:
“Em đừng lo. Anh không cố tình tìm em đâu…
Chỉ là người thân của anh bị bệnh, anh phải đến bệnh viện chăm sóc.
Em cũng biết đấy, anh không có hộ khẩu thành phố, dù có giấy tạm trú cũng không ở đây được lâu.
Anh sẽ sớm rời đi thôi, sẽ không làm phiền em đâu.”
“Còn gì nữa không?”
Tôi quay đầu nhìn lại.
Sau một thời gian ngắn, Cố Thành Dịch trông như già đi cả chục tuổi.
Đôi mắt từng sáng rực nay đã đục ngầu.
Không ai hiểu rõ hơn tôi – người từng sống với anh ta suốt hai mươi năm – rằng ở thành phố này, Cố Thành Dịch… vốn chẳng hề có người thân nào.
Chương 7
Tôi không muốn vạch trần anh ta.
Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp của một nhân viên y tế, tôi cau mày khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của anh ta.
“Mắt anh đục, da và tròng mắt đều vàng vọt.
Tôi khuyên anh, trong khi chăm sóc người thân thì cũng nên đi kiểm tra sức khỏe cho bản thân, đặc biệt là chức năng gan và thận.”
Tôi chỉ buột miệng nói vậy.
Không ngờ, đôi mắt Cố Thành Dịch bỗng ánh lên vẻ vui mừng.
Anh ta vô thức bước lại gần tôi.
“Nhược Ly, em vẫn còn quan tâm đến anh… nghĩa là trong lòng em vẫn có anh đúng không?”
“Từ ngày em rời đi, đêm nào trong mơ anh cũng gọi tên em.
Anh không lúc nào không nghĩ đến em…
Nhược Ly, em có từng nhớ đến anh không?”
“Tôi…”
“Cố Thành Dịch, tôi không quan tâm anh nghĩ gì.
Giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa.
Sự quan tâm của tôi chỉ là vì công việc, đừng tự ảo tưởng nữa.”
Lời nói bình tĩnh của tôi như một nhát dao đâm thẳng vào tim Cố Thành Dịch.
Ánh sáng trong mắt anh ta lập tức vụt tắt.
“Xin lỗi… lâu lắm rồi không có ai nói chuyện với tôi, nhất thời xúc động nên mới nói nhiều vậy…
Nhược Ly, em đừng đuổi anh đi…”
Anh ta cúi đầu, giọng nói đầy bất an.
“Nhược Ly… Vương Nhã San đã phải trả giá rồi.
Sau khi em rời đi, cô ta không giữ được đứa con, bị những gã đàn ông mà cô ta quyến rũ đánh chết ngay trong phòng sinh.”
“Còn anh… anh cũng nhận được quả báo.”
Cố Thành Dịch cười khổ.
“Anh bị ung thư – ung thư gan giai đoạn cuối.
Nhược Ly, em nói đúng…
Anh nên đi khám từ sớm, nhưng giờ thì quá muộn rồi.
Bác sĩ nói không còn hy vọng điều trị nữa.”
Lúc này, trong lòng tôi mới có chút xao động.
Kiếp trước, sau khi kết hôn, sức khỏe của Cố Thành Dịch đã bắt đầu sa sút.
Anh ta tìm mọi cách tránh mặt tôi, gần như ăn ngủ luôn ở nhà máy.
Chính tôi là người phát hiện ra sự bất thường của anh ta, ngày ngày sắc thuốc bồi bổ.
Nhờ vậy, đến tận lúc tôi qua đời, anh ta vẫn khỏe mạnh, sống thêm hai mươi năm.
Không ngờ, kiếp này, bệnh tình lại phát ra sớm đến vậy.
“Nhược Ly, đang trò chuyện với người nhà bệnh nhân à?”
Một bàn tay nắm lấy tay tôi, giọng Lâm Vũ Tiêu vang lên dịu dàng, anh khẽ xoa đầu tôi.
Cố Thành Dịch lập tức run lên.
Anh ta nhìn tôi không tin nổi.
“Nhược Ly… em đang quen người đàn ông này sao?”
“Em… bắt đầu một mối quan hệ mới nhanh vậy ư…”
“Vậy quãng thời gian của chúng ta ở vùng quê… chẳng lẽ chẳng là gì với em sao?
Nhược Ly, sao em có thể phản bội anh nhanh như vậy?”
Tôi cau mày.