CHƯƠNG 13

Truyện: Chiếc Bẫy Noah

Tác giả: 1 ngày làm cổ thần

13

Triệu Minh Triết cũng nhìn thấy thông báo trong điện thoại của mình, sắc mặt tái nhợt, môi run run: “Tới… tới rồi sao?”

Ngay lúc đó.

Tách.

Một giọt chất lỏng đục ngầu, pha chút vàng-xanh, rơi xuống kính chắn gió phía trước khoang lái.

Xì–

Một tiếng xì nhỏ, nhưng khiến người ta rùng mình vì âm thanh ăn mòn.

Trên kính mới tinh, lập tức hiện ra một chấm trắng nhỏ, đục ngầu.

Ngay sau đó.

Tách. Tách. Tách.

Ngày càng nhiều giọt mưa đục ngầu, từ trên trời rơi xuống.

Rơi trên boong trắng muốt.

Rơi trên lớp gỗ tếch đắt tiền.

Rơi trên… ống tay áo của bộ áo khoác ngoài đắt tiền mà Triệu Minh Triết đang mặc.

“Aaa–!”

Anh ta bật dậy, hoảng loạn nhìn ống tay áo bị ăn mòn thành một lỗ nhỏ, nơi da tiếp xúc với mưa, lập tức truyền đến cảm giác đau rát và bỏng cháy!

“Axit! Là mưa axit! Mau vào trong!”

Anh ta hoảng loạn đến mức lăn lê bò toài lao về phía cửa khoang tàu.

Tôi vẫn đứng yên tại chỗ.

Những giọt mưa lạnh lẽo, đục ngầu rơi trên mặt, trên tay tôi.

Mang đến cảm giác đau nhói và nóng rát nhẹ nhàng.

Như vô số cây kim nung đỏ đang đâm vào da thịt.

Nhưng tôi không nhúc nhích.

Chỉ ngẩng đầu lên.

Nhìn về phía bầu trời vàng xanh đang ép sát xuống như muốn đè sập mọi thứ.

Mưa.

Cuối cùng.

Cũng đã đến.

Nỗi tuyệt vọng lạnh buốt trước khi đóng băng ở kiếp trước, và cảm giác bỏng rát trên da lúc này, quái dị mà hòa quyện vào nhau.

Nhắc tôi nhớ rằng.

Địa ngục.

Đã mở cửa.

“Dư Đỉnh! Cô điên rồi sao! Mau vào trong đi!” Lưu Phi Phi gào thét ở cửa khoang, giọng cô ta đã biến đổi vì hoảng sợ.

Mưa ngày càng nặng hạt.

Trên boong tàu vang lên hàng loạt tiếng “xì xì” dày đặc.

Thân tàu trắng tinh bắt đầu xuất hiện những vết ăn mòn lốm đốm.

Du thuyền sang trọng, trước thiên tai thực sự, yếu ớt như một món đồ chơi bằng giấy.

Tôi lau nước mưa trên mặt, quay người, bước vào trong khoang tàu.

Cánh cửa sau lưng tôi đóng lại.

Ngăn cách phần lớn âm thanh của cơn mưa.

Nhưng tiếng ăn mòn “xì xì” vẫn mơ hồ vang vọng.

Bên trong khoang, im lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều không còn chút máu trên mặt, chen chúc lại gần nhau, hoảng sợ nhìn ra cửa sổ.

Ngoài cửa, là màn mưa xối xả đục ngầu, vàng xanh.

Thế giới bị bao phủ bởi một màu sắc quái dị và chết chóc.

“Tọa độ! Dư Đỉnh! Tọa độ cổng vào căn cứ! Sắp tới chưa?!” Triệu Minh Triết túm lấy cánh tay tôi, tay lạnh như băng, siết mạnh đến đáng sợ, ánh mắt đầy sợ hãi và điên loạn.

“Đến rồi.” Tôi hất tay anh ta ra, bước vào khoang lái.

Qua lớp kính chắn gió đã bị mưa axit ăn mòn mờ mịt, có thể lờ mờ nhìn thấy phía trước là một vịnh biển nhỏ không mấy nổi bật.

Dưới vách đá dựng đứng, có một lối vào được ngụy trang thành khe nứt của vách núi.

“Chính là chỗ đó! Lái vào đi!” Tôi hét với thuyền trưởng.

Thuyền trưởng là một người dày dạn kinh nghiệm, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn nghiến răng, điều khiển du thuyền lao vào lối vào khe nứt giữa những con sóng dữ và cơn mưa axit chết người.

Thân tàu khổng lồ của “Hải Thần” trông có vẻ cồng kềnh khi tiếp cận lối vào hẹp.

Mưa axit điên cuồng ăn mòn thân tàu, phát ra âm thanh dày đặc, rợn tóc gáy.

“Không được! Quá lớn! Không lọt vào được!” Trán thuyền trưởng lấm tấm mồ hôi lạnh.

“Đâm vào đi!” Triệu Minh Triết gào lên điên cuồng, “Chỉ cần cập được bờ! Bỏ tàu cũng được!”

Lưu Phi Phi và những người khác hét lên hoảng loạn.

“Ngồi vững vào!” Thuyền trưởng gào lên một tiếng, xoay mạnh bánh lái!

Mũi tàu du thuyền đâm mạnh vào tảng đá cạnh lối vào khe nứt!

Ầm!!!

Một cú va chạm dữ dội vang lên!

Thân tàu rên rỉ như không chịu nổi sức ép!

Nhưng nhờ lực va chạm và quán tính, mũi tàu cuối cùng cũng miễn cưỡng lọt được vào khe nứt!

Thân tàu bị kẹt lại ở cửa vào, rung lắc dữ dội.

“Mau! Xuống tàu! Vào hang!” Triệu Minh Triết là người đầu tiên nhảy lên, lao tới cầu thang lên bờ bên mạn tàu.

Những người khác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, khóc lóc la hét, lăn lộn bò dậy chen chúc chạy theo.

Bên trong khe nứt, là một bệ đá tự nhiên tránh được gió và mưa tương đối.

Cuối bệ đá đó, chính là cánh cửa hợp kim kín dày nặng, ánh lên sắc kim loại lạnh lẽo!

Nó lặng lẽ nằm trong lòng vách núi rắn chắc.

Như cánh cổng dẫn tới một thế giới khác.

“Cửa! Cửa ở kia!” Lưu Phi Phi chỉ vào cánh cửa, giọng sắc nhọn, mang theo sự mừng rỡ điên cuồng.

Một đám người như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, loạng choạng lao về phía cánh cửa đó.

Triệu Minh Triết lao lên dẫn đầu, nhào tới bảng điều khiển bên cạnh cánh cửa.

“Mật mã! Dư Đỉnh! Mật mã mở cửa!” Anh ta điên cuồng đập lên bảng điều khiển, quay đầu hét về phía tôi.

Tôi đi sau cùng trong đám đông, bước chân không nhanh không chậm.

Nước mưa chảy dọc theo mái tóc nhỏ giọt xuống.

Chỗ da mặt bị ăn mòn đau rát như bị thiêu đốt.

Tôi lấy ra thiết bị mã hóa đặc chế.

Nhấn nút.

Ong —