“Dừng!”
Tôi cắt ngang trước khi anh ta kịp kể lể.
Tống Thúy Lan đã nuôi anh ra sao tôi không quan tâm, tôi chỉ biết bố mẹ tôi cũng phải vất vả rất nhiều để nuôi tôi khôn lớn.
Họ nuôi tôi lớn không phải để tôi gả đi làm cái ví máu cho nhà người khác!
Chu Xuyên vẫn không cam lòng:
“Nhưng tình cảm anh dành cho em là thật mà! Anh chỉ là… chỉ là thấy mẹ anh đáng thương thôi!”
Tôi cười nhạt:
“Chu Xuyên, tôi từng nghĩ tình yêu anh dành cho tôi là thật.”
“Cho đến khi tôi phát hiện cả cách anh theo đuổi tôi cũng là do mẹ anh bày dạy, tôi chỉ cảm thấy thật kinh tởm.”
Tôi như sống trong một tấm lưới dối trá khổng lồ.
Phớt lờ hết những lời tỏ tình từ anh ta, tôi dứt khoát cúp máy.
Chỉ vài phút sau.
Anh ta gửi tin nhắn: 【Đã như vậy, ít nhất cũng trả lại tiền tiết kiệm chung của chúng ta.】
21
Anh ta không nhắc thì tôi cũng quên mất.
Làm việc ba năm, chúng tôi để dành được hai trăm triệu để mua nhà.
Ban đầu tôi cố tình muốn gây khó dễ cho họ, nên lấy lý do để dành tiền cho con, không mang khoản tiền đó ra đóng góp cho phần đặt cọc.
Tiền đặt cọc năm mươi triệu cho căn hộ Thủy Lam Đình là do tôi bỏ ra, cộng thêm một trăm triệu tiền sính lễ mà tôi cũng ứng ra. Vì vậy, Chu Xuyên và Tống Thúy Lan thấy tôi mới mang thai nên cũng không nói gì nhiều.
Sau đó, tôi ngày nào cũng làm loạn trong nhà, làm cho Tống Thúy Lan phải xoay như chong chóng, kết quả là cũng quên luôn khoản tiền tiết kiệm đó.
Giờ Chu Xuyên đã nhắc, tôi liền lôi toàn bộ sao kê tài khoản từng tháng ra, tính toán rõ ràng.
Ba năm đi làm, mỗi người đều chuyển ba triệu mỗi tháng vào thẻ của tôi để chi trả tiền thuê nhà và sinh hoạt, số còn lại thì để dành mua nhà.
Tính đúng ra thì chỉ cùng nhau tiết kiệm được tám mươi triệu.
Phần còn lại đều là tôi tự bỏ thêm vào khi tiền sinh hoạt thiếu hụt, thỉnh thoảng có thưởng và tiền Tết cũng gửi vào luôn, mới tích được đến hai trăm triệu.
Tất cả chỉ vì tôi muốn sớm có một mái ấm riêng, không cần dựa dẫm vào nhà.
Dù sao thì khi mới yêu nhau, bố mẹ tôi cũng không đồng ý để tôi lấy chồng xa, nên chẳng hỗ trợ gì về kinh tế.
Chỉ đến năm nay, khi chúng tôi dự định cưới, họ mới bắt đầu nhượng bộ.
Tôi tính xong sao kê, gửi bản chi tiết cho Chu Xuyên.
Tính cả năm mươi triệu tiền đặt cọc Thủy Lam Đình, thì anh ta chẳng được đồng nào, ngược lại còn phải trả thêm tôi mười triệu.
Nhận được tin nhắn, Chu Xuyên im lặng thật lâu.
Tôi nhìn màn hình tin nhắn mà không giục.
Coi như mười triệu đó là học phí tình yêu vậy.
Nhưng có người khác đang giục Chu Xuyên trả tiền.
Trước đây anh ta vay đồng nghiệp tôi năm trăm triệu, hẹn đến cuối tháng Hai phải trả.
Giờ Tết đã qua, chỉ còn chưa đầy mười ngày đến hạn thanh toán.
Cái Tết năm nay của Chu Xuyên chắc là rối tung rối mù rồi.
22
Công ty xây dựng của bố tôi có dự án ở mấy thành phố lân cận.
Sau Tết, tôi thay bố đi kiểm tra công trình, vừa hay quay lại thành phố nơi tôi và Chu Xuyên từng sống.
Xong việc, tôi hẹn một đồng nghiệp cũ đi uống trà chiều, mới nghe được tin tức về Chu Xuyên gần đây.
Khoản vay năm trăm triệu kia thực chất là tiền của bố mẹ tôi.
Tôi chỉ dùng danh nghĩa đồng nghiệp để cho Chu Xuyên vay, như vậy mới có lý do hợp pháp để đòi tiền.
Chu Xuyên không trả nổi, cũng không gánh nổi tiền vay mua nhà.
Muốn bán căn hộ ở Phong Hoa Uyển, nhưng Tống Thúy Lan thì khóc lóc, la hét, thậm chí dọa tự tử, nhất quyết không cho bán.
Căn hộ duy nhất bà ta có cũng đã bán rồi, tiền dưỡng già cũng tiêu gần hết, căn Phong Hoa Uyển lại mới sửa sang xong, nếu bán nốt thì bà và gia đình con trai lớn sẽ không có nơi để đi.
Bà ta ngày nào cũng khóc lóc, kể cả khi mấy đồng nghiệp của tôi đến đòi nợ cũng giả ngây giả ngô, ngược lại còn vu khống họ bị tôi – con “đàn bà đê tiện” – sai khiến đến bắt nạt bà già cô đơn.
Còn nói họ nên đến tìm tôi mà đòi tiền.
Nghe nói Chu Xuyên chỉ đứng bên cạnh nhìn, không nói tiếng nào.
Mãi cho đến khi nhận được giấy triệu tập từ tòa, Chu Xuyên mới bắt đầu hoảng loạn.
Anh ta cứ nghĩ đồng nghiệp tôi vì nể mặt tôi mà sẽ không đưa ra pháp luật.
Sau khi van xin khắp nơi mà không có kết quả, Chu Xuyên đành phải “đắp chỗ này, bù chỗ kia”, lại tiếp tục đi vay.
Trong khi đó, mẹ, anh trai, chị dâu và đứa cháu trai thì hớn hở dọn vào nhà mới.
Nhưng chưa được bao lâu.
Đã truyền đến tin cả nhà bị nhiễm độc formaldehyde từ nội thất mới và phát bệnh.
23
Đồng nghiệp cũ bên kia điện thoại xuýt xoa: “Cả nhà bọn họ đúng là minh chứng cho câu ‘ác giả ác báo’, đáng đời!”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Đó là vì Chu Xuyên đem 200 triệu tiền trang trí nhà đưa cho mẹ mình, mà bà ta thì vì muốn rẻ tiền để dành cho con trai lớn, nên tìm một công ty thi công không uy tín.”
Cuối cùng tôi còn bổ sung thêm: “Nếu các cậu có nhu cầu sửa nhà, nhớ tìm bố tớ nhé! Nhà tớ thiết kế bài bản, thi công chất lượng, cam kết uy tín tuyệt đối!”
Bên kia vang lên tiếng cười nghiêng ngả, trước khi cúp máy còn thốt lên: “Tiểu Lăng, tớ cảm thấy cậu bây giờ vui vẻ hơn rất nhiều so với hồi làm ở ngân hàng.”
Cúp máy xong, tôi chống cằm ngẩn người thật lâu.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vì tình yêu mà đến quê hương Chu Xuyên tìm việc.
Lúc đó công việc đã rất khó tìm, tôi vào được ngân hàng đã là tổ tiên phù hộ, đâu còn dư thời gian để nghĩ đến vui hay không vui?
Khi ấy, niềm vui duy nhất của tôi là Chu Xuyên.
Ước mơ duy nhất là có một căn nhà nhỏ thuộc về riêng hai đứa trong thành phố này.
Chưa từng nghĩ đến việc sở hữu một căn nhà thuộc về mình.
Trước khi tan ca, bố gọi tôi vào văn phòng nhỏ của ông, đưa cho tôi một tờ phiếu.
Kế toán Chu đã thống kê, nói rằng lợi nhuận tôi làm ra mấy tháng nay đã đủ để trả lại phần tiền đặt cọc mua căn loft.
Đúng vậy, tôi vẫn quyết định từ từ hoàn trả lại bố mẹ số tiền đã giúp tôi mua nhà.
Dù phải dành dụm từng chút một, nhưng sẽ có một ngày…
Căn hộ nhỏ đó hoàn toàn là của tôi.
Bố tôi còn đang vui vẻ tưởng tượng viễn cảnh tôi trở thành thế hệ thứ hai kế nghiệp, giúp ông đổi sang một tòa văn phòng to đẹp hơn.