9
Mẫu thân lạnh giọng nhìn chằm chằm nàng:
“Tinh Dao, con vừa nói gì? Mẫu thân chưa nghe rõ, con nhắc lại một lần nữa!”
Thấy mẫu thân nổi giận, Tần Tinh Dao mới bĩu môi:
“Mẫu thân cần gì nổi giận thế, muội chỉ đùa với tỷ tỷ thôi mà!”
Ta đưa tay sửa lại phượng quan cho nàng:
“Tinh Dao, muội sắp thành Thái tử phi, có những lời không thể đùa bỡn được. Huống hồ, muội mới về nhà ba tháng, nữ ngôn, nữ dung, nữ đức, nữ công đều chưa kịp học.
Nhưng cũng không sao, sau khi muội nhập Đông cung, ta và mẫu thân sẽ xin Hoàng hậu nương nương ban cho muội một vị giáo dưỡng ma ma, để muội học hành tử tế, sớm trở thành một Thái tử phi đúng mực.”
Tần Tinh Dao trừng mắt nhìn ta, đã chẳng còn dáng vẻ dè dặt thuở mới gặp.
Quyền thế sắp tới đã cho nàng sự tự tin vô hạn.
Song nàng quên rằng, nếu không phải nữ nhi Tần gia, Thái tử tuyệt sẽ chẳng liếc nhìn nàng lấy một cái.
Giờ lành đã đến, Tần Tinh Dao đầu đội phượng quan, bước lên kiệu hoa.
Ta và mẫu thân tiễn kiệu nàng đi xa, mẫu thân không khỏi thở dài:
“Nếu hôm nay người lên kiệu hoa là tỷ muội con, thì hay biết mấy.”
Ta khẽ nói:
“Nếu hôm nay người bước lên kiệu hoa là tỷ tỷ, thì cả nhà ta e rằng đêm nay khó bề chợp mắt!”
Mẫu thân và ta nhìn nhau, khóe môi đều lộ ý cười.
Người ngoài đều cho rằng gả vào Đông cung, trở thành Thái tử phi, là phúc trạch to lớn đối với gia tộc.
Nhưng ta và song thân đều hiểu rõ — con thuyền của Thái tử sắp chìm, nếu thực đem Cẩm Hi gả vào, Tần gia vì muốn giữ con thuyền rách ấy khỏi chìm quá nhanh, át sẽ phí tâm phí lực vá víu.
Chưa biết chừng vá không nổi, giờ đây có giả muội tự nguyện lao vào bịt lỗ hổng, cả nhà ta cầu còn chẳng được.
Chỉ là, giờ Tần Tinh Dao bề ngoài cũng được tính là nữ nhi Tần gia, nếu Thái tử gặp họa, Tần gia tất cũng bị liên lụy.
Chỉ mong con thuyền ấy đừng chìm quá vội, để ta còn có thời gian liệu định.
Nửa năm sau, ta quỳ trước Phật đài tụng kinh, bỗng cửa đại điện bị xô mạnh mở ra.
Tần Tinh Dao xông tới định kéo tay ta:
“Tỷ tỷ, mau theo muội đi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tỳ nữ lập tức ngăn lại, không cho nàng chạm vào ta.
Tần Tinh Dao giận dữ quát:
“Lũ nô tài to gan, dám cản ta ư? Ta là Thái tử phi! Nếu Thái tử có mệnh hệ gì, các ngươi đều phải bồi táng theo!”
Song tỳ nữ vẫn đứng vững, quyết không nhường bước.
Đợi ta niệm xong, mới từ tốn đứng dậy:
“Có chuyện gì?”
Tần Tinh Dao vừa nghẹn ngào vừa nói:
“Tỷ tỷ, Hoàng thượng hạ chỉ giam Thái tử trong Đông cung, giờ chỉ có Tần gia mới cứu được! Tỷ, cầu xin tỷ viết thư cho phụ thân, bảo người thay Thái tử dâng lời xin tội!”
“Ồ? Thái tử phạm tội gì khiến Hoàng thượng thịnh nộ đến vậy? Huống hồ, phụ thân ở tận biên quan, e nước xa khó cứu lửa gần.”
Tần Tinh Dao lại xông tới định kéo ta:
“Tỷ tỷ, mau cùng muội vào Đông cung, Thái tử đang đợi tỷ!”
Ta khẽ lắc đầu:
“Thái tử phi đã sai ta lên núi tĩnh tu ba tháng, nay mới nửa tháng, thứ dân nào dám tùy tiện hạ sơn?”
Nàng vội vã:
“Tỷ, nay lửa cháy đến chân, sao còn chấp nhặt những việc này? Đợi Thái tử qua khỏi kiếp nạn, muội sẽ nhận lỗi, tỷ muốn phạt thế nào cũng được!”
Nói rồi, nàng kéo ta nhưng không lay chuyển được.
Ta bình thản đáp:
“Thái tử là Đông cung chi chủ, há có thể dễ dàng phế lập. Tần gia ta chỉ là một Bình Nam hầu nhỏ bé, e khó mà giúp được Thái tử. Thái tử phi nên tìm người khác thì hơn.”
Tần Tinh Dao trợn mắt:
“Tỷ tỷ, đạo lý ‘một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn’ tỷ không hiểu sao? Nếu Thái tử bị phế, Tần gia cũng bị liên lụy!”
Ta mỉm cười:
“Nếu quả thật muội mang Phượng mệnh, Thái tử là phu quân tất sẽ hóa hiểm thành an.”
Thấy ta vẫn dửng dưng, nàng hằn học:
“Tỷ, từ ngày muội về Tần gia, tỷ chưa từng coi muội là ruột thịt. Đã vậy, sau này Tần gia có chuyện, chớ mong tìm đến muội!”
Nói xong, nàng phẫn nộ bỏ đi.
Ta quay sang tỳ nữ:
“Thu xếp hành trang, chúng ta cũng nên hạ sơn rồi.”
Vốn ta còn chút áy náy với Tần Tinh Dao — xét cho cùng, nàng cũng chỉ là một quân cờ bị lợi dụng.
Ta và phụ huynh từng tính sẽ tìm cho nàng một nơi chốn tốt đẹp.
Nhưng tiểu nhân đắc chí thì sinh kiêu ngạo.
Từ khi làm Thái tử phi, nàng thường giương oai với người Tần gia, trong yến hội thì cố ý hạ nhục ta,
đủ trò tìm cớ gây khó, muốn giẫm lên ta để khoe mình cao quý.
Ta không muốn dây dưa mấy thủ đoạn thấp hèn ấy, một lần chọc giận nàng liền thuận thế vào đạo quán tĩnh tu.
Giờ, thời cơ công khai thân phận thực của nàng đã đến.
Tối hôm ta hồi phủ, Thái tử cải trang đến ngay trong đêm.
Ánh mắt hắn phảng phất nét bất nhẫn, nhưng vẫn hạ giọng: