(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
“Thời Nguyện, anh đã cố gắng rất nhiều, mới vừa tốt nghiệp đại học, tương lai phía trước rộng mở. Em chắc chỉ muốn cho anh một bài học thôi, sẽ không thật sự muốn hủy hoại anh, khiến anh phải ngồi tù đúng không?”
…
Dù Hạ Cẩm Chu khóc thảm đến đâu, trong đầu tôi vẫn hiện lên gương mặt ác độc của anh ta qua đoạn video giám sát.
Và cả cảnh tượng anh ta lớn tiếng tuyên bố trong nhà tôi rằng tôi sẽ phải làm trâu làm ngựa cho gia đình họ cả đời, tính toán chiếm đoạt mọi thứ từ nhà tôi.
Tôi biết rõ, thứ anh ta sợ chỉ là hậu quả, chứ không phải vì anh ta thật sự biết sai.
Anh ta sớm đã coi tất cả của gia đình tôi là tài sản của mình.
Nếu hôm nay tôi chọn hòa giải, thì ngày mai anh ta sẽ lập tức trở mặt, tìm đủ mọi cách để đoạt lấy toàn bộ.
Nghĩ tới đây, sống lưng tôi lạnh toát. Tôi tuyên bố ngay tại tòa: Tuyệt đối không hòa giải.
Tình cảm tôi từng dành cho anh ta đã khiến anh ta trở nên tham lam vô độ — e rằng chỉ có nhà tù lạnh lẽo mới đủ để khiến cả gia đình họ tỉnh ngộ.
12.
Cuối cùng, Hạ Cẩm Chu cùng bố mẹ đều bị tuyên án.
Chỉ có Hạ Trân Trân do chưa đủ tuổi thành niên nên được thả.
Tôi chọn một hòn đảo nhỏ để đi du lịch giải khuây, sau khi trở về thì chính thức nhận việc, bắt đầu công việc mới.
Nhớ lại bốn năm tình cảm với Hạ Cẩm Chu, chỉ như một cơn ác mộng.
Tôi quyết định bán luôn căn hộ vốn định dùng để kết hôn với anh ta.
Hôm dẫn môi giới đến xem nhà, Hạ Trân Trân bất ngờ lao ra từ cầu thang bên cạnh.
Hai mắt cô ta đỏ ngầu, tóc tai bết dính, trên người bốc ra mùi hôi nồng nặc.
Cô ta túm lấy ống quần tôi, quỳ sụp xuống đất:
“Chị dâu! Chính chị hại bố mẹ và anh tôi phải vào tù! Giờ chẳng ai cho tôi học phí, tiền sinh hoạt, tôi sống không nổi nữa!”
“Tôi mặc kệ! Chị phải nuôi tôi!”
…
Từ khi quen Hạ Cẩm Chu, mọi chi phí của Hạ Trân Trân cũng đều do tôi chi trả.
Giờ trong mắt cô ta toàn là oán hận, như thể tôi thật sự nợ cô ta điều gì đó.
Nghĩ vậy, tôi bản năng lùi lại để giữ khoảng cách an toàn:
“Tôi không phải chị dâu cô. Bố mẹ và anh cô vào tù là do chính họ chuốc lấy!”
Ngay giây sau đó, Hạ Trân Trân đột nhiên nổi điên, không biết rút từ đâu ra một con dao gọt hoa quả rồi lao đến đâm tôi.
May mà tôi né kịp, còn cô ta thì bị môi giới nhanh tay giữ lại.
Tôi lại một lần nữa gọi cảnh sát.
Lần này, cô ta đã tự gây án — dù chưa đủ tuổi vị thành niên cũng không thể thoát tội.
…
Tôi chủ động hạ giá căn hộ, nhanh chóng bán nó đi.
Từ nay về sau, tôi không muốn có bất kỳ liên hệ gì với nhà họ Hạ nữa.