- Trang chủ
- Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi
- Chương 54: Ly hôn với nó đi
Chương 54: Ly hôn với nó đi
Truyện: Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi
Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ
- Chương 1: Kết hôn
- Chương 2: Điều trị cá nhân
- Chương 3: Tiệc sinh nhật
- Chương 4: Chuỗi trang trí ve áo
- Chương 5: Đừng quá đáng
- Chương 6: Không xòe được
- Chương 7: Cậu yêu thầm tôi
- Chương 8: Nhẫn
- Chương 9: Diễn trọn
- Chương 10: Cảnh hôn
- Chương 11: Nước Rửa Chén
- Chương 12: Tin kết hôn
- Chương 13: Phục hồi chức năng
- Chương 14: Đau
- Chương 15: Áo khoác đắt tiền
- Chương 16: Rất yêu nhau
- Chương 17: Áo choàng tắm
- Chương 18: Ăn no rồi
- Chương 19: Tôi lo lắng
- Chương 20: Hung hăng
- Chương 21: Bánh tương hương và bạch ngọc dương mai
- Chương 22: Cút ra
- Chương 23: Pháo hoa
- Chương 24: Người… nhà của tôi
- Chương 25: Quá trớn
- Chương 26: Chiến tranh lạnh
- Chương 27: Không chịu xuống
- Chương 28: Sờ sướng không?
- Chương 29: Ăn phải thuốc nổ hả?
- Chương 30: Giãy giụa lần cuối
- Chương 31: Xòe đuôi thủ công
- Chương 32: Ai quan tâm anh?
- Chương 33: Nơi yêu thích
- Chương 34: Tôi lấy hết
- Chương 35: Đẹp lắm
- Chương 36: Bí mật đáng xấu hổ
- Chương 37: Còn ngủ riêng nữa không?
- Chương 38: Xòe đuôi
- Chương 39: Thật à?
- Chương 40: Thử lại một lần
- Chương 41: Một cái chăn
- Chương 42: Như nước với lửa
- Chương 43: Lựa chọn
- Chương 44: Mười ly rượu
- Chương 45: Tôi không muốn uống cái do người ngoài bào chế
- Chương 46: Tôi, không, ngại
- Chương 47: Địa điểm uống thuốc
- Chương 48: Bắt gian tại giường
- Chương 49: Kháng thuốc
- Chương 50: Học được chưa?
- Chương 51: Tôi đến để lấy thuốc
- Chương 52: Giải quyết riêng, hay là cùng nhau?
- Chương 53: Đã làm được điều đó chưa?
- Chương 54: Ly hôn với nó đi
- Chương 55: Cảm ơn
- Chương 56: Nhẫn, anh hãy trả cho tôi
- Chương 57: Đi ngang qua
- Chương 58: Từ bỏ
- Chương 59: Từ đầu đến cuối đều là anh
- Chương 60: Cơ ngực của em rắn chắc phết nhỉ
- Chương 61: Giới hạn lễ tình nhân
- Chương 62: Điểm cộng
- Chương 63: Mở nhẹ tay thôi nha
- Chương 64: Đăng quang
- Chương 65: Buông thả
- Chương 66: Chỉ có tình yêu mới chữa được
- Chương 67: Ngoại truyện: Nhật ký của nhà thiết kế Tịch nổi tiếng [Hết]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tại trung tâm phục hồi chức năng khu bảy, lần này, quá trình phục hồi của Chúc Minh có một bước đột phá xưa nay chưa từng có.
Gần đây anh đến thường xuyên hơn, thêm vào đó hiệu quả của loại thuốc mới cũng rất tốt. Lúc này đây, sau khi đã cởi robot khung xương ngoài ra, dưới sự dìu dắt của chuyên viên phục hồi và lan can, anh đã có thể loạng choạng đi được vài bước dù cực kỳ trầy trật.
Tuy rằng bước đi run rẩy, chưa được hai bước đã bắt đầu nghiêng trái ngã phải ngồi lại xe lăn… Nhưng sự thật là anh đã có thể đi được rồi.
Tất cả nhân viên của trung tâm phục hồi đều vỗ tay cho anh, khóe mắt bác sĩ Ngô cũng ửng đỏ——Cô là bác sĩ chủ trị khi Chúc Minh gặp tai nạn giao thông, do đó cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, thời khắc này có ý nghĩa với Chúc Minh như thế nào.
Mọi người đều đang mừng cho anh từ tận đáy lòng.
Đương nhiên Chúc Minh cũng vậy, mừng rơn quay đầu lại, vô thức muốn chia sẻ niềm vui với người thường hay đứng phía sau mình, nhưng chỉ thấy một bên vắng lặng của hành lang bệnh viện.
Ngẩn ra trong thoáng chốc, anh mới sực nhớ ra hôm nay mình đến một mình.
Thật lâu sau đó, anh mới quay đầu lại, dưới sự nâng đỡ của chuyên viên phục hồi, ngồi xuống giường bệnh lần nữa.
Anh lần mò tìm điện thoại trong tui, muốn chia sẻ tin này với Tịch Tiện Thanh ngay lập tức. Chần chừ không bao lâu, cuối cùng chỉ chụp robot khung xương ngoài rồi gửi qua.
Kèm theo: “Đã hoàn thành nhiệm vụ~”
Khóe miệng Chúc Minh nhẹ nhàng cong lên.
Anh quyết định sẽ giữ lại niềm vui này, nhân lúc hai ngày tới ở nhà sẽ lén tập đi thêm, biết đâu có thể đi được nhuần nhuyễn, mượt mà hơn một chút.
Vậy thì lần sau khi Tịch Tiện Thanh cùng mình đi phục hồi chức năng, Chúc Minh có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi một đoạn trước mặt cậu, tái hiện lại niềm vui bất ngờ của ngày hôm nay.
Thấy tình trạng hồi phục của Chúc Minh rất tốt, lần này bác sĩ Ngô lại tăng liều lượng thuốc, Chúc Minh lại chụp ảnh túi truyền dịch gửi qua, chứng minh mình đang ngoan ngoãn tiếp nhận trị liệu.
Tịch Tiện Thanh vẫn chưa trả lời.
Chúc Minh ngáp một cái, thẫn thờ trên giường cùng chú cáo trắng đang cuộn mình.
Tác dụng của thuốc dần dần lan ra trong mạch máu, khiến anh hơi khép mắt lại, rồi thiếp đi trong chốc lát.
Thời điểm tỉnh giấc, còn non nửa túi nước thuốc vẫn chưa truyền xong. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời sắp tối, hoàng hôn đang buông xuống, cành lá khô héo bị đóng khung trong ô cửa nho nhỏ.
Trong khoảnh khắc, Chúc Minh bỗng thấy hiu quạnh đến khó tả.
Thật ra Tịch Tiện Thanh cũng không phải người nói nhiều. Những lần trước khi bầu bạn với Chúc Minh lúc anh truyền dịch cũng chỉ luôn ngồi bên cạnh, im lặng đọc một quyển sách, hoặc đôi lúc đứng lên, kiểm tra tốc độ và tiến độ truyền nước thuốc.
Trước kia Chúc Minh năm lần bảy lượt khuyên Tịch Tiện Thanh không cần phải đến cùng mình, bởi vì anh cảm thấy ngồi đợi mãi như vậy thật vô nghĩa.
Không ngờ mình đã quen với việc được bầu bạn như thế từ lúc nào, giờ đây khi Tịch Tiện Thanh đột nhiên không có mặt, người lạ lẫm không quen… ngược lại chính là Chúc Minh.
Rời khỏi trung tâm phục hồi chức năng, anh bắt xe đến nhà của Tịch Tiện Thanh ở khu sáu.
Trước khi Tịch Tiện Thanh chính thức bắt đầu đợt đánh giá ở khu bảy, cậu đã đưa chìa khóa cho Chúc Minh, đưa ra yêu cầu chính đáng bảo anh phải ở lại khu sáu hai ngày thứ hai và thứ ba hàng tuần.
Theo như lời Tịch Tiện Thanh nói lúc đó, tác dụng chủ yếu của hai ngày này là: Bàn bạc về việc đánh giá ở khu bảy, thực hiện trách nhiệm bác sĩ chủ trị, và để thử thuốc.
Ngay khi mở cửa ra, Chúc Minh bị mùi khét trong không khí hun cho váng đầu.
Tịch Mộ Phi đeo găng tay làm bánh, đứng trước bàn đào trong phòng bếp cùng chim công trắng dưới chân, nhìn chòng chọc vào một vật thể màu đen không xác định, cau mày.
Trên mặt nhóm người làm biểu cảm muốn nói lại thôi, nhao nhao mở cửa sổ thông khí.
Nháy mắt khi nhìn thấy Chúc Minh, Tịch Mộ Phi giật mình, che che giấu giấu cái đống quỷ quái kia ra phía sau mình.
Đôi mắt tinh tường của Chúc Minh đang nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trong tay cô, suy tư gì đó, làm khẩu hình: “Đây là cái gì?”
Tịch Mộ Phi thè lưỡi, tháo găng tay ra, cầm lấy hologram trong tay viết lên: “Đang tập làm bánh sinh nhật, tuần sau sẽ làm cho anh ăn >_