- Trang chủ
- CA PHẪU THUẬT CUỐI CÙNG
- Chương 6
Chương 6
Truyện: CA PHẪU THUẬT CUỐI CÙNG
Tác giả: Tiểu Linh Nhi Edit
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
8.
Tôi lặng lẽ nhìn bộ dạng thảm hại của anh ta mà trong lòng hoàn toàn dửng dưng.
Giống như đang đứng xem một kẻ xa lạ, tự biên tự diễn một vở độc thoại buồn cười chẳng hề liên quan đến tôi.
Tôi nhẹ nhàng rút tay mình về, giọng lạnh như thép của dụng cụ trên bàn mổ.
“Thẩm Duy Châu, thứ mà anh không thể rời bỏ xưa nay chưa từng là tôi.”
“Là kỹ thuật của tôi, là đôi tay, đôi mắt của tôi.”
“Đáng tiếc là giờ tôi không muốn cho nữa.”
Lời tôi như một con dao tẩm độc, cắm thẳng vào chỗ yếu mềm nhất của anh ta.
Đúng lúc ấy, Lâm Vy Vy không biết từ đâu nghe tin, vội vã cầm ô chạy tới.
Cô ta nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác, hèn mọn của Thẩm Duy Châu, cơn ghen và giận dữ làm cô ta hoàn toàn mất kiểm soát.
Cô ta lao đến, chỉ thẳng vào mặt tôi mà hét lên:
“Thầy Tô, sao cô có thể đối xử với thầy Thẩm như vậy!”
“Anh ấy yêu cô như thế, vì cô mà đứng dầm mưa cả đêm, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy!”
Lời còn chưa dứt, đã bị Thẩm Duy Châu gầm lên cắt ngang:
“CÚT ĐI!”
Anh ta quay ngoắt đầu lại, trừng mắt nhìn Lâm Vy Vy với một vẻ mặt gần như méo mó, dữ tợn.
Lần đầu tiên anh ta nổi giận đến vậy với “tri kỷ hồng nhan” của mình.
Bởi vì sự xuất hiện của Lâm Vy Vy đã xé toạc nốt chút sĩ diện cuối cùng mà anh ta cố vớt vát.
Tôi lười để ý màn kịch hạ đẳng đó, vòng qua họ để lên xe rời đi.
Bất ngờ, Thẩm Duy Châu từ phía sau lao đến ôm chặt lấy tôi, tay siết đến mức gần như muốn bẻ gãy xương.
Anh ta úp mặt vào hõm cổ tôi, hơi thở ấm nóng pha lẫn hơi mưa ẩm ướt, giọng run rẩy vì tuyệt vọng:
“Thanh Hứa, cho anh thêm một cơ hội… anh xin em, lần cuối cùng…”
“Không có em… anh thật sự chẳng làm được gì… anh chẳng là gì cả…”
Cơ thể anh ta run lên, người đàn ông từng kiêu ngạo không ai sánh kịp giờ đã cúi đầu thừa nhận sự bất lực của mình.
Tôi không giãy giụa, cứ để anh ta ôm, rồi chầm chậm ghé sát tai anh ta nói ra câu kết liễu:
“Đúng vậy, anh chẳng làm được.”
“Ngay từ khoảnh khắc anh đưa con dao mổ mà tôi dày công mài giũa đặt vào tay Lâm Vy Vy, anh nên biết sẽ có ngày hôm nay.”
Tôi ngừng một chút, giọng hơi nhếch lên thành nụ cười tàn nhẫn:
“Buông ra đi, bác sĩ Thẩm.”
“Đừng để chút sĩ diện cuối cùng của anh nát còn thảm hơn tấm thiệp mời mà Lâm Vy Vy xé nát.”
Nói xong, tôi dùng hết sức, từng ngón tay một, bẻ tay anh ta ra.
Tôi dứt khoát quay người, mở cửa xe, ngồi vào trong, không buồn quay đầu lại một lần.
Tiếng động cơ xe nổ lên, như nền nhạc cho sự sụp đổ hoàn toàn của thế giới anh ta.
Anh ta ngồi bệt giữa vũng nước lạnh lẽo, trơ mắt nhìn đèn hậu xe tôi biến mất cuối con phố.
Trong mắt anh ta, lần đầu hiện lên sự tuyệt vọng trống rỗng, ăn mòn linh hồn.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Thứ tình yêu đến trễ, còn rẻ mạt hơn cỏ dại ven đường.
9.
Cha của Lâm Vy Vy, vốn là một nhà đầu tư thiết bị y tế nổi tiếng thực dụng, chỉ nhìn vào lợi ích.
Khi nghe tin Thẩm Duy Châu không chỉ mất quyền lực mà ngay cả mớ kỹ thuật cốt lõi cũng sắp bị tước đoạt, ông ta phản ứng nhanh hơn bất cứ ai.
Ngay lập tức, ông rút hết các khoản đầu tư dự kiến cho bệnh viện và nhanh chóng làm thủ tục cho Lâm Vy Vy thôi học, như muốn né tránh một thứ dịch bệnh ghê tởm.
Bị cha mắng chửi, bị Thẩm Duy Châu công khai quát mắng, tinh thần Lâm Vy Vy hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta hoang tưởng tin rằng chính tôi đã hủy hoại tất cả những thứ vốn sẵn trong tay cô ta, cướp đi ánh hào quang và người đàn ông đáng lẽ thuộc về cô ta.
Trong một đêm mưa gió sấm chớp, cô ta lén dùng chìa dự phòng đột nhập vào văn phòng tôi.
Trong mắt Lâm Vy Vy ánh lên vẻ điên dại, chuẩn bị phá hủy toàn bộ tài liệu nghiên cứu và ổ cứng máy tính của tôi.
Chỉ cần tiêu hủy được hết, cô ta ngây thơ nghĩ, Tô Thanh Hứa sẽ chẳng còn là gì cả.