Chương 10

Truyện: BỨC ẢNH BÍ MẬT

Tác giả: Tiểu Linh Nhi Edit

22

Ôn Chiêu Vân không có ý định nhân lúc người ta gặp nạn mà giẫm thêm.

Chuyện giữa Giang Tích Niệm và Nghiêm Đông Thanh, đối với cô mà nói, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành quá khứ.

Chỉ liếc nhìn một cái, Ôn Chiêu Vân liền tắt điện thoại.

Cô đã ở khách sạn này được một tuần rồi.

Cứ ở khách sạn mãi cũng không phải cách hay, Ôn Chiêu Vân nhìn số dư trong thẻ, quyết định đi thuê một căn nhà để ở tạm.

Ban đầu cô nghĩ đến nơi này để được yên tĩnh, nhưng Nghiêm Đông Thanh hoàn toàn không để cho cô yên.

Sau khi tìm được nhà, cô lập tức trả phòng khách sạn.

Trùng hợp là, Nghiêm Đông Thanh lại đến.

“Chiêu Vân, em định đi đâu vậy?”

Ôn Chiêu Vân thở dài, cảm thấy Nghiêm Đông Thanh như hồn ma không tan: “Anh có thể đừng làm phiền tôi nữa được không?”

Nghiêm Đông Thanh sợ cô lại biến mất như lần trước: “Em về nhà với anh đi.”

Vừa nói, anh vừa định giành lấy hành lý trong tay Ôn Chiêu Vân.

Tay anh vừa chạm vào tay kéo của vali thì một tiếng quát giận dữ vang lên.

“Nghiêm Đông Thanh!”

Giang Tích Niệm giận dữ bước tới, vừa đến trước mặt anh đã không nói một lời, giơ tay tát thẳng vào mặt anh.

‘Bốp’

Tiếng tát vang dội đặc biệt rõ ràng.

Nghiêm Đông Thanh sững người trong chốc lát, sau đó trong mắt hiện lên một tia giận dữ: “Giang Tích Niệm, cô phát điên cái gì vậy?”

Bình thường Nghiêm Đông Thanh là người khá điềm đạm, lúc này anh vẫn giữ được lý trí của mình.

Dù bị tát một cái rõ ràng, anh cũng không hề có ý định động tay lại với Giang Tích Niệm.

Giang Tích Niệm lúc này đã mất hết lý trí: “Có phải anh là người đã tung tin đó cho truyền thông không?”

“Anh có biết không, vì sự ích kỷ của anh, tất cả mọi thứ của tôi đều bị anh hủy hoại!”

Nghiêm Đông Thanh lập tức hiểu được cô đang nói đến tin tức scandal kia.

Anh đúng là rất hận Giang Tích Niệm lăng nhăng, anh cũng đau lòng cũng tức giận, nhưng anh chưa từng tiết lộ chuyện đó cho bất kỳ truyền thông nào.

Sau khi sự việc bị phanh phui, e rằng vợ của vị đại gia kia cũng đã làm khó dễ Giang Tích Niệm rất nhiều, chỉ cần nhìn vết cào trên cổ cô là đủ biết mấy ngày nay cô sống không dễ dàng gì.

Nghiêm Đông Thanh kìm nén cơn giận: “Tôi không rảnh đến mức đó!”

Giang Tích Niệm nhìn anh một lúc lâu, dường như đang cân nhắc độ tin cậy trong lời anh nói.

Cô hiểu rõ con người của Nghiêm Đông Thanh, với tính cách của anh, sẽ không lấy loại chuyện này ra để trả thù sau lưng.

Ánh mắt cô chuyển sang Ôn Chiêu Vân.

Lâu không gặp, Ôn Chiêu Vân đã gầy đi không ít, làn da cũng đẹp hơn, cô phải thừa nhận, hiện tại Ôn Chiêu Vân rất xinh đẹp.

Dù mặt mộc không trang điểm, vẫn toát lên vẻ đẹp thanh tú.

Trong mắt Giang Tích Niệm lóe lên một tia oán hận: “Chắc chắn là cô! Là cô ghen tỵ với việc tôi có được tình yêu của Đông Thanh nên mới muốn hủy hoại tôi!”

Vừa nói, cô vừa lao đến định xé áo của Ôn Chiêu Vân.

“Đồ tiện nhân! Dựa vào cái gì mà cô đi nói chuyện của tôi cho truyền thông?”

Chưa kịp để Ôn Chiêu Vân gạt cô ra, Nghiêm Đông Thanh đã nắm lấy cổ tay cô và hất mạnh ra.

“Giang Tích Niệm, cô tự chen vào hôn nhân người khác bị phanh phui, bây giờ lại quay ra vu khống người khác?”

“Cô có nghe câu này chưa? ‘Muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm!’”

“Chiêu Vân không phải loại người sẽ tùy tiện hãm hại người khác!”

Giang Tích Niệm bị hất mạnh, suýt nữa không đứng vững mà ngã xuống.

Cô không thể tin nổi nhìn Nghiêm Đông Thanh: “Vì con đàn bà xấu xí đó mà anh đẩy tôi? Nghiêm Đông Thanh, anh yêu cô ta rồi sao?”

“Anh đã từng nói đời này chỉ yêu một mình tôi, bây giờ anh thay lòng đổi dạ rồi sao?!”

Cô gào thét đến khản cả giọng khiến nhiều người xung quanh ngoảnh lại nhìn, không ít người nhận ra cô là ai và lập tức lấy điện thoại ra quay phim.

Giang Tích Niệm hoảng loạn che mặt: “Đừng quay! Đừng quay!”

Ôn Chiêu Vân không muốn bị kéo vào cùng Giang Tích Niệm trở thành tâm điểm trên mạng, cô kéo vali lên và rời đi ngay lập tức.

Nghiêm Đông Thanh cũng không màng đến Giang Tích Niệm, vội vàng đuổi theo sau Ôn Chiêu Vân.

Giang Tích Niệm vừa khóc vừa gọi anh: “Đông Thanh!”

Nhưng người đàn ông từng luôn đứng bên cô, giờ đây lại không quay đầu lại lấy một lần.

“Đông Thanh, đừng bỏ em lại…”

Trong đầu Nghiêm Đông Thanh chỉ có một ý nghĩ: nhất định không thể để Ôn Chiêu Vân rời khỏi anh lần nữa. Anh sợ cô sẽ biến mất không tung tích như lần trước.

Ôn Chiêu Vân không ngờ, Nghiêm Đông Thanh lại bỏ mặc Giang Tích Niệm mà đi theo cô ra ngoài như vậy.

Cô nhíu mày, nhắc nhở anh: “Người trong lòng anh vẫn còn ở bên trong đấy.”

Nghiêm Đông Thanh lại nhìn cô đầy thâm tình: “Chiêu Vân, vợ của anh là em, người khác không liên quan gì đến anh cả.”

“Sau này trong lòng anh chỉ có một mình em thôi.”

Lời tỏ tình sâu sắc không khiến Ôn Chiêu Vân cảm động, ngược lại còn khiến cô cảm thấy ghê tởm.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ: “Nghiêm Đông Thanh, anh đúng là loại người vô tình vô nghĩa.”

23

Trước kia yêu đến sống chết, bây giờ nói không cần là bỏ ngay được.

Yêu phải loại đàn ông như vậy, thật đáng thương.

Thế nhưng Nghiêm Đông Thanh lại không cảm thấy mình có gì sai: “Trước đây là anh nhìn nhầm người, bây giờ anh đã hiểu, ai mới là người thật sự yêu anh.”

“Chiêu Vân, trước kia là anh có lỗi với em, xin em cho anh một cơ hội, để anh dùng nửa đời còn lại bù đắp, được không?”

Ôn Chiêu Vân chỉ trả lời hai chữ: “Không được.”

Cô nhìn đồng hồ trên tay, cảm thấy thời gian cũng gần đến rồi.

Không lâu sau, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.

Mạnh Ngôn Sinh tươi cười bước xuống xe: “Chiêu Vân.”

Anh ta hành động rất tự nhiên, định cầm lấy vali trong tay Ôn Chiêu Vân, nhưng lại bị Nghiêm Đông Thanh đẩy ra.

Nghiêm Đông Thanh đầy địch ý: “Anh là ai?”

Ôn Chiêu Vân nhíu mày quát: “Nghiêm Đông Thanh, anh làm gì vậy? Ngôn Sinh là bạn tôi!”

Mạnh Ngôn Sinh cũng là một nhiếp ảnh gia, Ôn Chiêu Vân quen anh trong lúc đi chụp ảnh để tham gia triển lãm sau khi đăng ký.

Anh là người rất nhiệt tình, biết Ôn Chiêu Vân muốn thuê nhà nên đã giúp cô tìm, căn nhà cô thuê bây giờ là do bạn của Mạnh Ngôn Sinh giới thiệu.

Nghiêm Đông Thanh mặt tối sầm: “Có phải vì anh ta nên em mới không chịu về nhà?”

Lời trách móc vô lý khiến Ôn Chiêu Vân càng thêm phản cảm: “Nghiêm Đông Thanh, anh bị bệnh à?”

“Anh tưởng ai cũng dơ bẩn như anh sao?”

“Tôi và Ngôn Sinh trong sáng rõ ràng, cho dù có gì đi nữa, anh lấy tư cách gì mà lên tiếng?”

Cuộc hôn nhân của họ từ đầu đã được xây dựng trên sự phản bội của Nghiêm Đông Thanh.

Cô đã bị lừa suốt năm năm, năm năm sống trong ảo tưởng rằng mình có một người chồng yêu thương và trầm lặng.

Anh ta đúng là yêu sâu đậm, nhưng không hề trầm lặng.

Tình yêu của anh dành cho Giang Tích Niệm gần như muốn tràn ra ngoài.

Chỉ tiếc là trước kia cô quá mù quáng, không nhìn ra được mối quan hệ mờ ám của họ.

Nghiêm Đông Thanh cứng họng không nói nên lời.

Từng câu từng chữ của Ôn Chiêu Vân, anh đều không thể phản bác.

Ôn Chiêu Vân áy náy liếc nhìn Mạnh Ngôn Sinh: “Chúng ta đi thôi.”

Sau khi lên xe, cô mới nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, khiến anh vô cớ bị hiểu lầm.”

Mạnh Ngôn Sinh mỉm cười dịu dàng: “Không sao đâu. Em đang cãi nhau với chồng à?”

Nhắc đến cuộc hôn nhân thất bại đó, ánh mắt Ôn Chiêu Vân tối đi: “Ừ.”

“Chắc chắn là anh ta làm tổn thương em.” Giọng điệu của Mạnh Ngôn Sinh vô cùng chắc chắn.

Ôn Chiêu Vân khó hiểu: “Tại sao anh chắc chắn như vậy?”

Từ lúc quen biết đến nay, cô chưa từng kể chuyện gia đình cho anh nghe.

Những gì họ nói đều là chuyện liên quan đến nhiếp ảnh.

Mạnh Ngôn Sinh vừa lái xe, vừa mỉm cười trả lời: “Vì em là một người rất lương thiện. Nếu không phải anh ta làm tổn thương em, thì em đã không quyết tâm rời bỏ anh ta như vậy.”

Rõ ràng là đã kết hôn, vậy mà em thà đi thuê nhà cũng không chịu quay về, đủ để thấy em quyết tâm ly hôn đến mức nào.

Ôn Chiêu Vân mỉm cười: “Sao anh lại chắc chắn là em lương thiện? Nhỡ đâu em chỉ là người tham vọng, muốn ly hôn để tự do thì sao?”

Mạnh Ngôn Sinh vẫn giữ vững quan điểm: “Không đâu, người yêu động vật đều là người tốt.”

“Nếu em thật sự là người tham vọng, thì em đã chẳng từ bỏ nhiếp ảnh suốt bao nhiêu năm.”

Nghe xong lời anh, Ôn Chiêu Vân bật cười.

Quả thật cô đã nói, nhiều năm qua không còn làm nhiếp ảnh nữa.

Là một người phụ nữ đã có gia đình, ngoài việc vì hôn nhân và gia đình, cô còn có thể vì điều gì khác?

Người thực sự hợp ý với nhau, là người có thể nhìn thấu bản chất của đối phương.

Nhân lúc đang chờ đèn đỏ, Mạnh Ngôn Sinh quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Ôn Chiêu Vân:

“Sau khi ly hôn, em có dự định gì không?”

“Em còn muốn tìm một người bạn đời mới không? Nếu có, em có thể cân nhắc đến anh không?”