- Trang chủ
- BÌNH YÊN TRƯỚC CƠN BÃO
- Chương 6
Chương 6
Truyện: BÌNH YÊN TRƯỚC CƠN BÃO
Tác giả: Hàn Tiểu Hy Edit
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
16
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục.
Khi tôi quay lại bên cạnh Tống Tứ, anh ta liếc nhìn Lý Minh vừa mới bước vào, rồi cười khẽ:
“Hình như tâm trạng anh ta không tốt. Em làm anh ta khóc à?”
“Tôi không giỏi đến thế.”
Tôi thấy hơi phiền. Tôi và Lý Minh ở bên nhau hai năm, bảo chưa từng nghĩ đến tương lai thì là nói dối.
Đám cưới đã định, rồi lại xảy ra những chuyện khó tin như vậy. Nhận ra bộ mặt thật của anh ta, tôi không thấy quá đau lòng, chỉ cảm thấy tiếc nuối.
Nếu đến sau khi kết hôn mới phát hiện thì sao? Tôi không dám tưởng tượng.
“Em giỏi lắm đấy.”
Anh ta nói rồi bất ngờ đeo một chiếc vòng tay lên tay tôi.
Giữa chốn đông người, hành động mập mờ như vậy thật quá đáng.
Tôi vội rụt tay lại:
“Đây là gì?”
“Phần thưởng.”
Chiếc vòng tay trông cũ cũ, không đáng giá.
“Tôi không cần.”
“Cầm lấy. Em không nghĩ là kết hôn với tôi rồi, tôi chẳng tặng được gì chứ?”
“Nếu không muốn thì giúp tôi đem vứt đi.”
Vứt đi? Vứt đi thà đem bán còn hơn.
Thôi, lần đầu anh ta tặng tôi đồ, dù không đáng giá cũng là có lòng, vứt đi thì không hay. Cuối cùng tôi đành đeo nó lên tay.
Anh ta nhìn tôi đeo vòng, vẻ mặt hài lòng, rồi tiếp tục buổi đấu giá.
Phần sau chủ yếu là các món đồ cổ như bình hoa, trông anh ta có vẻ không mấy hứng thú.
Không hứng thú thì đến đây làm gì? Thế giới của người giàu thật khó hiểu.
Đến bữa tiệc tối, có vài ông chủ tìm Tống Tứ uống rượu bàn chuyện. Anh ta dặn tôi ở lại tiệc, tự tìm thứ mình thích ăn rồi đợi.
Bỗng nhiên tôi thấy đám đông tụ lại một góc. Qua khe hở, tôi nhìn thấy Chu Á.
Đúng là oan gia ngõ hẹp. Một nhóm phóng viên vây quanh cô ta.
“Chu tiểu thư, nghe nói Tổng giám đốc Tống hôm nay đấu giá một chiếc vòng tay đắt giá để tặng cô trong ngày cưới, có đúng không?”
Chu Á làm bộ ngượng ngùng, “Thật sao? Tôi không biết. Chúng tôi quả thật sẽ kết hôn vào tháng sau.”
“Tổng giám đốc Tống nhất định muốn tạo bất ngờ cho cô!”
“Quá lãng mạn!”
Phóng viên lại hỏi:
“Nghe nói Tổng giám đốc Tống đã theo đuổi cô 7 năm. Hai người là từ thanh xuân đến lễ đường, đúng không?”
Chu Á mỉm cười:
“Hồi cấp ba, tôi với anh ấy học chung lớp. Anh ấy là lớp trưởng. Anh ấy thích tôi lâu vậy sao?”
“Lúc đó tôi chỉ tập trung vào học, không hề biết gì.”
“Trời ơi, Tổng giám đốc Tống thật sự chung tình quá!”
Đám đông bắt đầu bàn tán, khen ngợi.
Chu Á liếc thấy tôi trong đám người, ánh mắt đầy đắc ý.
“Cô ấy là bạn học cũ của tôi, cũng cùng lớp hồi cấp ba. Cô ấy chắc chắn biết rõ chuyện này.”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Đúng là diễn viên xuất sắc, cô ta thật sự nên đi làm minh tinh.
“Không phải con mèo, con chó nào cũng đáng để tôi nhớ. Đó là vấn đề của cô, không phải của tôi.”
“Không nhớ? Chúng ta từng là bạn thân mà. Đừng giả vờ nữa.”
“À, nhắc đến ‘bạn thân’, tôi chợt nhớ ra một chuyện. Cô có phải là ‘bạn thân’ từng ngủ với bạn trai của bạn mình không nhỉ?”
Bầu không khí đột ngột im lặng. Sắc mặt Chu Á thay đổi ngay lập tức.
Tôi chẳng muốn đôi co, quay lưng chuẩn bị rời đi.
Nhưng Chu Á bất ngờ giữ lấy tay tôi, ánh mắt cô ta dừng trên chiếc vòng tôi đang đeo.
Cô ta thoáng sững sờ, rồi dường như nghĩ ra điều gì, đột nhiên bật cười.
“Chiếc vòng này sao lại giống hệt chiếc vòng tay giá trên trời kia vậy? Cô lấy từ đâu ra thế?”
“Vòng tay giá trên trời?”
Tôi hơi ngơ ngác.
“Cựu bạn học à, cô đeo một chiếc vòng giả đến buổi đấu giá, chẳng phải quá coi thường bản quyền rồi sao?”
Có người đứng bên cạnh hùa theo:
“Đúng đấy, thật sự không chấp nhận được.”
“Ở nhà tự đeo thì không sao, nhưng lại phô trương trước mặt hàng thật, đúng là không biết xấu hổ.”
Vòng giả?
Chẳng trách Tống Tứ bảo tôi nếu không thích thì đem vứt đi.
Trong chốc lát, tay tôi đổ mồ hôi.
Nhưng tôi không thể thua, đành cứng miệng đáp:
“Cô làm sao biết là giả? Cô có hàng thật sao?”
“Tôi sắp có, Tống Tứ sẽ tặng tôi.”
“Vậy anh ấy đã tặng chưa?”
“Tôi sẽ bảo anh ấy tặng ngay!”
“Vậy là chưa tặng. Chu tiểu thư, cô lúc nào cũng sống trong thế giới của mình thế à? Tống Tứ còn chưa nói sẽ tặng, mà cô đã tự vẽ ra viễn cảnh. Là ngây thơ, hay quá tin vào những chiếc ‘bánh vẽ’? À không, người ta thậm chí còn chưa vẽ, cô đã tự dâng lên trước rồi.”
Sắc mặt Chu Á lúc đỏ, lúc trắng, tức đến nỗi không nói được lời nào.
Tôi quay người bước đi, thì thấy Lý Minh.
“Thi Thi!”
Tôi chẳng thèm để ý, lách qua người anh ta rồi rời đi.
Tôi xuống hầm xe chờ Tống Tứ.
Lúc anh ta lên xe, tôi liền tháo chiếc vòng tay ra, đưa lại cho anh ta.
“Không thích sao?”
“Không ai thích bị đem ra làm trò đùa cả.”
“Ý em là gì?”
“Không tặng gì cũng không sao. Nhưng tại sao phải tặng một chiếc vòng giả?”
Anh ta ngớ người.
“Ai nói với em đây là hàng giả?”
“Nếu không phải giả, chẳng lẽ là chiếc vòng hơn chục triệu tệ? Tôi chưa đến mức phát điên. Nếu thật sự là hàng thật, tôi phải tự hỏi anh có mục đích gì.”
Ai lại vì một cuộc hôn nhân giả mà tặng món quà trị giá hơn chục triệu? Anh ta có giàu cũng không phải không có đầu óc.
Thấy anh ta im lặng, tôi lại cảm thấy mình hét vào mặt sếp như thế là không đúng, liền điều chỉnh giọng điệu:
“Chúng ta chỉ là kết hôn hợp đồng. Anh không tặng gì cũng chẳng sao. Tôi đã nhận tiền của anh, chắc chắn sẽ phối hợp để diễn trọn vai, vậy thôi.”
Lúc này anh ta mới cất chiếc vòng tay lại, thở dài:
“Không thích cái này, vậy thích cái gì?”
Tôi: ???
Anh ta có đang nghe tôi nói không?
“Không thích gì cả.”
Chiếc xe dừng lại dưới khu chung cư của tôi.
Anh ta thoáng vẻ bất lực:
“Muốn tôi đưa em lên nhà không?”
“Không cần. Nhà tôi nhỏ, không đứng vừa đâu.”
Trong lòng tôi vẫn có chút bực bội, nên tự mình đi lên với vẻ mặt đầy khó chịu.
Tống Tứ đứng dưới, không theo lên.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại như thế này.
Rõ ràng mối quan hệ giữa tôi và Tống Tứ chỉ là hợp đồng, nhưng vì chuyện chiếc vòng tay, tôi vẫn cảm thấy buồn không tả nổi.