8

Sau khi ông nội xuất viện, Giang Triệt chính thức nắm toàn quyền điều hành công ty.

Giống như lời anh từng hứa năm xưa, từ nay không ai có thể can thiệp vào quyết định của anh nữa.

Tôi tranh thủ về nhà một chuyến, chính thức thông báo chuyện ly hôn với các bậc trưởng bối.

Hai ông bà nhà họ Giang im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.

“Chỉ cần con đã quyết, bọn ta sẽ ủng hộ.”

Bố tôi thì mang vẻ mặt kiểu “biết trước mà”.

“Ly hôn cũng tốt, bố nuôi con cả đời.”

Tôi mất cả một ngày mới dọn sạch đồ đạc trong biệt thự.

Khi Giang Triệt trở về, tôi đang khiêng thùng đồ cuối cùng.

Anh đứng ở cửa, nhìn tôi chằm chằm, cố ý hỏi một câu đã biết rõ câu trả lời: “Em đang làm gì vậy?”

Tôi đứng thẳng người dậy, “Thực hiện đúng thỏa thuận thôi. Anh đã thắng rồi, chúng ta có thể ly hôn rồi.”

Giang Triệt hít sâu một hơi.

“Nếu anh không muốn ly hôn nữa thì sao?”

Tôi nhìn anh, như thể vừa nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thế gian, “Vì sao? Cưới Lâm Hiểu Hiểu chẳng phải là giấc mơ cả đời anh sao?”

Anh cười, nhưng nụ cười không chạm tới mắt.

“Vi Vi, con người sẽ thay đổi mà.”

“Phải rồi,”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, “Vậy sao anh lại nghĩ em sẽ không thay đổi? Những gì em nói ngoài phòng bệnh, anh nghe thấy hết đúng không? Em thừa nhận, em từng thích anh. Nhưng giờ thì không còn nữa, anh đã khiến tình cảm đó cạn sạch rồi.”

Sắc mặt anh khựng lại.

“Anh đối xử với em chưa đủ tốt sao?”

“Tốt chứ, anh rất tốt với em. Nhưng sự tốt đó, xuất phát từ áy náy và bù đắp. Anh càng tốt với em, em càng tham lam. Mà càng tham, thì thất vọng lại càng nhiều.”

Tôi bước từng bước về phía anh.

“Giang Triệt, đến giờ anh mới biết em thích anh thật sao?”

Gương mặt anh dần trắng bệch.

Tôi nói tiếp.

“Anh thông minh như thế, chắc chắn đã sớm phát hiện ra rồi đúng không? Chính vì vậy, anh mới có thể thản nhiên đối tốt với cô ấy trước mặt em, giúp cô ấy giải quyết rắc rối, tặng quà, thậm chí để cô ấy ngủ trong nhà chúng ta.”

“Anh chẳng phải là đang dùng những điều đó để khiến em đau, để em tự hiểu lấy mà buông tay sao?”

“Bây giờ, như anh mong muốn rồi đấy. Ván cờ này là anh bắt đầu, thì giờ sao có thể là do anh nói dừng hay không dừng?”

Anh không nói nổi một lời, gương mặt là vẻ bối rối chưa từng có.

Tôi đặt chiếc trâm cài lên tay anh.

“Đây là món quà anh từng tặng em, giờ trả lại anh.”

“Suốt một năm qua, anh từng giúp em, em cũng từng giúp anh. Giang Triệt, chúng ta coi như không ai nợ ai.”

Sau đó, Giang Triệt có đến tìm tôi vài lần.

Tôi đều từ chối gặp.

“Trừ khi là để bàn chuyện ly hôn, còn lại tôi không có gì muốn nói với anh.”

Lần cuối cùng, anh rốt cuộc cũng thỏa hiệp.

“Chỉ có như vậy, em mới có thể buông bỏ sao?”

Thật ra tôi đã buông bỏ từ lâu.

Nhưng tôi vẫn gật đầu theo lời anh.

“Đúng vậy.”

Anh nhắm mắt lại, lúc mở ra, trong mắt đã là một mảnh chết lặng.

“Được thôi.”

Anh rất hào phóng, khoản bồi thường trong thỏa thuận ly hôn còn nhiều hơn cả cam kết ban đầu.

Rất lâu sau, tôi tình cờ gặp lại Lâm Hiểu Hiểu.

Cô ấy trông tiều tụy hơn nhiều, khi thấy tôi thì sững người.

Vẫn là tôi mở lời trước.

“Trông cô không được ổn lắm.”

Cô ấy đột nhiên bật cười châm chọc, “Phải rồi, Giang Minh đưa cho tôi năm mươi vạn, bảo tôi đến quán bar chuốc say anh ấy rồi chụp vài tấm ảnh thân mật.”

“Nhưng anh ấy không cho tôi chạm vào, đến vạt áo cũng không chạm được.”

Tôi nhớ đến bức ảnh đó.

Thì ra là vậy.

Bảo sao chỉ vài lời giải thích đơn giản của tôi, sóng gió đã lặng đi ngay lập tức.

Tôi mỉm cười.

“Anh ấy không cho cô chạm, hay là cô không nỡ chạm?”

Cô luôn tự cho mình cao quý, không chịu lấy một đồng từ Giang Triệt, vậy mà lại nhận tiền của Giang Minh.

Nhưng tiền đã vào tay rồi, đến khi đối mặt với người mình từng yêu sâu đậm, cuối cùng lại mềm lòng.

Lâm Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn tôi, giọng gắt lên.

“Còn cô thì sao! Ngay từ đầu anh ấy đã không định sống với cô cả đời, mà cô vẫn giúp anh ta giải thích!”

Tôi nói: “Vì anh ấy xứng đáng.”

Dù giữa chúng tôi có bao nhiêu hiểu lầm, bao nhiêu dằn vặt, tôi vẫn luôn ghi nhớ.

Trong mùa hè đen tối nhất của cuộc đời mình, có một chàng trai đã trao cho tôi một chiếc vỏ ốc.

Anh nói, biển cả có thể cuốn trôi mọi nỗi buồn.

Giờ đây, anh đã lấy lại đại dương của mình, còn tôi, cũng nên có bầu trời đầy sao của riêng mình rồi.