18 tuổi, người chân thành nhất – Giang Vọng Dã – tặng tôi một chiếc vòng tay bạc.

Anh nói:

“Tiểu Thời, nếu một ngày nào đó anh không thể tiếp tục bên em, thì hãy để chiếc vòng này thay anh bảo vệ em lần cuối.”

Lúc đó tôi đâu biết, anh đã vác thép ba tháng ở công trường, dành dụm được 20.000 tệ để mua một chiếc vòng vàng.

Sợ tôi không nhận, anh bọc thêm một lớp bạc bên ngoài.

28 tuổi, giá vàng tăng gấp ba lần.

Chúng tôi bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi.

Anh – giờ đã là tổng giám đốc một công ty trăm tỷ – không hề do dự tặng tôi “ngũ kim”.

Nhưng lần này, trang sức vàng lại được bọc bên trong bằng bạc.

Còn cô gái tiếp rượu 18 tuổi kia, lại nhận được một chiếc vòng bạc giống hệt tôi năm xưa.

Nếu đã như vậy, Giang Vọng Dã, thì đời này đừng bao giờ gặp lại nữa!

1

Trước sinh nhật 28 tuổi, Giang Vọng Dã hỏi tôi:

“Tiểu Thời, nếu anh cầu hôn em, em muốn nhận kim cương, ngọc bích hay là vàng?”

“Vàng!”

Tôi trả lời không chút do dự.

Chúng tôi đều xuất thân nghèo khó.

Dù bây giờ Giang Vọng Dã đã điều hành công ty trăm tỷ, tôi cũng là giảng viên đại học.

Nhưng tôi vẫn giữ nếp sống tằn tiện.

Từng đồng tiêu ra đều phải tính toán kỹ, tận dụng tối đa giá trị.

Kể cả quà cầu hôn của anh.

Vàng là thứ giữ giá nhất.

Dù là lúc nào, tôi vẫn chọn vàng.

Anh dịu dàng vuốt mái tóc lòa xòa trước trán tôi:

“Anh biết mà, cô bé giữ của nhà anh, em muốn gì anh cũng sẽ chiều.”

Tôi cứ nghĩ anh sẽ dẫn tôi đến tiệm vàng.

Vì muốn tiết kiệm, tôi còn tra cứu cả hướng dẫn mua vàng ở Thủy Bối.

Không ngờ nửa tháng sau, anh đưa tôi một chiếc hộp đỏ nặng trĩu.

“Tiểu Thời, anh đã nhờ người đặc biệt chọn giúp đấy, em xem có thích không?”

Tôi mở hộp ra.

Chiếc mũ phượng cầu kỳ.

Dây chuyền hoa văn tinh xảo.

Vòng tay to bằng ngón tay.

Khuyên tai.

Nhẫn cưới.

Đây là bộ “ngũ kim” dùng để cưới.

Tổng cộng đúng một ký vàng.

Đúng kiểu tôi thích.

Anh sợ tôi không cho tiêu nhiều tiền nên âm thầm chuẩn bị hết.

Tôi xúc động đến bật khóc.

Tôi và Giang Vọng Dã, nương tựa nhau từ năm 18 tuổi.

28 tuổi, cuối cùng cũng có cái kết viên mãn.

Anh ôm tôi, trong mắt ánh lên sắc đỏ:

“Tiểu Thời, nhẫn cầu hôn anh đặt riêng nghệ nhân làm, cần chút thời gian.

Đợi đến kỷ niệm 10 năm của chúng ta, anh sẽ tặng em một bất ngờ thật lớn.”

Tôi đáp lại bằng một nụ hôn đắm say.

Anh cũng dùng cách của riêng mình để chứng minh tình yêu sâu đậm ấy.

Hôm sau, Giang Vọng Dã đi làm.

Còn tôi đúng lúc không có tiết, ở nhà nghỉ ngơi.

Tôi định tranh thủ thời gian rảnh ngoài giờ giảng để làm thêm một nghề tay trái.

Sau vài lần thử nghiệm, tôi quyết định chọn nền tảng Tiểu Mỗ Thư làm hướng phát triển chính.

Tôi là giảng viên ngành Vật lý của Đại học Giang.

Lấy uy tín nghề nghiệp kết hợp với các thí nghiệm chuyên môn, đó là hướng đi tôi muốn đào sâu.

Nhờ vậy tôi đã có được vài trăm người theo dõi và một số tin nhắn riêng.

Tin nhắn đầu tiên đến từ một tài khoản tên “Tiểu Dã Miêu”:

【Cô Chu ơi, em nhận được một chiếc vòng bạc nặng tới 100g, nhưng nó lại trông gần giống với chiếc vòng bạc 50g em từng mua trước đó, tại sao lại vậy ạ?】

Đọc xong câu hỏi, tôi lập tức có đáp án.

Tỷ trọng của vàng là 19.32g/cm³.

Tỷ trọng của bạc là 10.49g/cm³.

Trường hợp này, khả năng lớn nhất là người tặng cô ấy sợ cô ấy không nhận nên đã cố ý bọc bạc bên ngoài chiếc vòng vàng.

Tôi bỗng chốc nhớ lại năm 18 tuổi.

Ba tháng sau kỳ thi đại học, Giang Vọng Dã đột nhiên đưa cho tôi một chiếc hộp quà.

Là một chiếc vòng bạc được đóng gói tinh xảo của thương hiệu nào đó.

Lúc đó, chúng tôi vẫn còn rất nghèo.

Giữa bạn bè, thứ phổ biến nhất trong lễ trưởng thành 18 tuổi là chiếc nhẫn bạc cha mẹ tặng.

Còn Giang Vọng Dã lại tặng tôi một chiếc vòng bạc nặng tới 100g.

Tính luôn phần thương hiệu, giá cũng hơn một ngàn tệ.

Trong khi tiền sinh hoạt tháng đầu tiên của tôi ở đại học chỉ có năm trăm tệ.

Đối với tôi khi đó, chiếc vòng này là một món đồ xa xỉ.

Mắt tôi bất giác ngân ngấn nước, giọng cũng run run:

🏃‍♂️

“Giang Vọng Dã, em không xứng với món quà tốt thế này, hay mình đi trả lại đi?”

Anh dỗ dành mãi, tôi mới chịu nhận món quà.

Sau đó, anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi:

“Tiểu Thời của anh xứng đáng có những điều tốt đẹp nhất trên đời. Sau này anh có tiền, sẽ đổi cho em một chiếc vòng vàng thật to.”

Tôi bật cười trong nước mắt:

“Vàng nhìn quê lắm, em thích bạc cơ. Quà anh tặng em đều thích hết, sau này đừng vì em mà tiêu xài hoang phí nữa.”

Anh nhìn tôi, khẽ đáp một tiếng “Ừ”.

Sau đó đột nhiên nghiêm túc nói:

“Tiểu Thời, nếu một ngày nào đó anh không thể tiếp tục bên em, hãy để chiếc vòng này thay anh bảo vệ em lần cuối.”

Khi ấy tôi không hề biết, sau kỳ thi đại học, anh đã đi làm công nhân khuân vác thép và xi măng suốt ba tháng.

Gom góp được 20.000 tệ để mua chiếc vòng vàng mà anh cho là giữ giá trị lâu dài.

Mãi đến năm ba đại học, tôi đem vòng đi làm sạch ở tiệm vàng.

Cô nhân viên bán hàng vui vẻ đùa:

“Em gái à, vòng bạc bọc vàng này, nhìn giản dị mà sang ghê.”

Giá vàng năm 2018 là 270 tệ/gram.

Dù ba năm trước đó cũng đã lên đến 235 tệ.

Cộng thêm chi phí chế tác.

Chiếc vòng này ít nhất cũng phải 25.000 tệ.

Trái tim tôi bỗng đau thắt lại.

Giang Vọng Dã biết tôi nhạy cảm và tự ti.

Nên khi trao món quà quý giá nhất cho tôi, anh đã nói dối.

Tình yêu của anh vừa sâu nặng, vừa nhẫn nhịn.

Rất nhiều năm sau đó, tôi vẫn luôn nhớ đến lòng tốt của anh, kiên định đi theo anh không chút do dự.

Rời khỏi dòng ký ức, tôi trả lời tin nhắn của Tiểu Dã Miêu:

【Chúc mừng cưng đã nhận được món quà nhé.】

【Chị đoán món quà này là từ người rất quan trọng với em, tình cảm của họ chắc chắn em đã cảm nhận được rồi.】

【Về chuyện chiếc vòng bạc 100g trông giống cái 50g trước đó, khả năng cao là bạc bọc vàng đó nha.】

【Nếu là vòng đặc, em có thể thử kiểm tra bằng “phương pháp thả nước”.】

Tôi cẩn thận giải thích cho cô ấy từng bước thực hiện.

Cô ấy nhanh chóng trả lời:

【Cô Chu ơi, cô có chiếc vòng bạc bọc vàng nào không? Có thể quay một video hướng dẫn em được không?】

【Nếu tiện, cô có thể quay thêm một video thử nghiệm với trang sức vàng nguyên chất không? Vừa hay cũng giúp được nhiều người theo dõi nữa.】

Gợi ý của Tiểu Dã Miêu rất hay.

Cũng phù hợp với định hướng nội dung của tài khoản tôi.

Thế là tôi lấy chiếc vòng bạc bọc vàng Giang Vọng Dã tặng năm tôi 18 tuổi, và chiếc vòng vàng anh tặng khi tôi 28 tuổi, để bắt đầu làm thí nghiệm.

Nhưng kết quả lại khiến tôi vô cùng bất ngờ.

2

Chiếc vòng bạc bọc vàng ấy, thật ra là vàng nguyên chất.

Còn chiếc vòng vàng trong bộ ngũ kim, thì không.

Một người bạn làm quản lý tiệm vàng đã giúp tôi kiểm tra.

Kết quả đúng là: vàng bọc bạc.

Tôi ngơ ngác trong giây lát.

Hiện tại Giang Vọng Dã không hề thiếu tiền.

Trang sức cưới của chúng tôi không đến mức phải mua loại vàng bọc bạc.

Vậy thì khả năng duy nhất là… anh bị lừa.

Nghĩ đến nụ cười dịu dàng của anh khi ra khỏi nhà sáng nay, lòng tôi lại bình tĩnh trở lại.

Chúng tôi đã yêu nhau mười năm, không có gì là không thể thẳng thắn.

Đợi tối anh về, tôi sẽ hỏi rõ.

Rất nhanh, Tiểu Dã Miêu lại gửi tin nhắn đến:

【Cô Chu ơi, cô quay xong video chưa ạ?】

Cô bé có vẻ rất sốt ruột.

Tôi gửi luôn video chưa chỉnh sửa cho cô ấy.

Cô ấy xem xong liền trả lời:

【Em hiểu rồi, đúng là vòng bạc bọc vàng thật.】

【Điều thú vị là, vòng trong video của cô trông y hệt cái của em luôn ấy!】

【Chứng tỏ người tặng chúng ta có gu giống nhau ghê ha ha ha.】

Tôi gửi lại một sticker thả tim.

Tiểu Dã Miêu nhắn tiếp:

【Cô Chu, cô là một người làm nội dung video. Có muốn nghe câu chuyện của em không?】

【Biết đâu có thể quay thành một video cảm xúc ấy.】

Trên các nền tảng đúng là có nhiều người làm video theo hướng kể chuyện tâm sự, nhận bài viết từ người theo dõi.

Nếu nội dung hiện tại không hiệu quả, hướng đó cũng có thể thử.

Hơn nữa, chuyện chiếc vòng vàng bọc bạc khiến tâm trạng tôi rối bời, chẳng muốn làm gì cả.

Vậy thì cứ nghe thử một câu chuyện đi.

3

Tiểu Dã Miêu gọi cuộc gọi thoại.

Giọng cô ấy mềm mại và dịu dàng.

“Cô Chu, tên thật của em là Triệu Địch.

Ý là ‘chiêu đệ’ – gọi em để rước em trai về.

Mà đúng thật, năm em mười tuổi, nhà em sinh thêm một cậu em trai.

Năm nay em vừa tròn 18 tuổi.

Nhưng cô biết không? Em không tham gia kỳ thi đại học vừa rồi.

Vì ngay hôm trước ngày thi, bố mẹ nhốt em trong hầm.

Họ nói nếu em đi học đại học, sẽ cướp mất vận may của em trai.

Còn bảo em học hành chỉ là để ‘tơ tưởng chuyện bên ngoài’, không thể kiếm được tiền sính lễ cho em trai nữa.”

Nói đến đây, cô ấy bật cười.

Một tiếng cười đầy chua xót và tuyệt vọng không giấu nổi.

Qua tiếng cười của cô ấy, tôi như nhìn thấy chính mình năm 14 tuổi.

Cô ấy tiếp tục:

“Sau kỳ thi đại học, bố mẹ bán em cho một ông già què trong làng.

“Tám vạn tám sính lễ.

“Hóa ra em chỉ đáng giá tám vạn tám thôi sao!

“Nhưng em đã trốn thoát. Em lén lấy 500 tệ, mua một tấm vé ghế cứng giá 125 tệ.

“Lắc lư suốt mười tiếng, cuối cùng cũng đến được Bắc Kinh.

“Bắc Kinh rộng lớn lắm, ở đâu cũng là những thứ em chưa từng thấy bao giờ.

“Vậy nên, em bị người ta dụ vào KTV, trở thành một ‘công chúa rượu’ được nhận hoa hồng.

“Họ bảo công chúa chỉ cần rót rượu, một đêm có thể kiếm được vài trăm, thậm chí cả ngàn.

“Em mặc bộ đồng phục học sinh non nớt, bị sắp xếp ngồi cạnh một gã trung niên hói đầu.

“Nhưng khi bàn tay béo ú và bẩn thỉu của lão mò vào trong váy em, em vẫn không nhịn được mà hất rượu vào mặt lão.

“Những gì chờ đợi em sau đó là một cái tát trời giáng từ con lừa già đó, cùng với hành động thô bạo xé rách quần áo em.

“Mãi cho đến khi, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ góc tối: ‘Tổng giám đốc Triệu, ông muốn đập quán của tôi sao?’

“Không gian lập tức chìm trong im lặng.

Giây tiếp theo, một chiếc áo vest sạch sẽ mang mùi gỗ thoang thoảng choàng lên người em.

“Em biết rồi, vị thần cứu rỗi của em đã đến.”

“Anh ấy sắp xếp cho lão Triệu một cô gái khác, còn em, anh bảo cứ ngoan ngoãn ngồi cạnh anh ấy, mặc áo vest của anh ấy.

“Lúc ấy em mới nhận ra, bên cạnh anh ấy không có bất cứ người phụ nữ nào.”

Thật ra, đến đây tôi đã không muốn nghe tiếp nữa.

Triệu Địch nghĩ rằng mình đang nắm trong tay kịch bản nữ chính.

Nhưng con đường cô ấy chọn, từ lâu đã có một cái giá được định sẵn.

Tôi định cắt ngang câu chuyện.

Nhưng Triệu Địch, qua một cuộc điện thoại, như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

“Cô Chu, đừng vội, phía sau còn hấp dẫn hơn nhiều.

“Sau buổi tiệc đó, anh ấy giúp em gọi xe, bảo em về đi.

“Nhưng em cứ bám theo anh ấy. Xe anh ấy chạy rất chậm, dường như cố tình chờ em.

“Thế là em cứ đi theo, đi mãi, đi mãi…

“Cho đến khi đôi giày cao gót rẻ tiền của em gãy gót.

“Em ngã sõng soài xuống đất, đầu gối rướm máu. Anh ấy cuối cùng cũng xuống xe, bế em lên.

“Chiếc vòng bạc là quà anh ấy tặng em vào ngày hôm sau. Chị đoán xem, anh ấy đã nói gì?”

Giọng Triệu Địch đột nhiên ngưng bặt.

Một cảm giác bất an khó tả siết chặt lấy tôi.

Cổ họng khô khốc, tôi nuốt nước bọt vài lần mới có thể lên tiếng:

“Anh ta nói gì?”

Cô ấy cười khẽ:

“Anh ấy nói: ‘Tiểu Dã Miêu, anh không thể luôn ở bên em, nhưng hãy để nó thay anh bảo vệ em một lần.’”

Tim tôi như bị một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào.

Nỗi đau âm ỉ lan từ lồng ngực xuống tận đầu ngón tay.

Tôi cúi người, hổn hển hít thở.

Lúc này, tôi mới chợt nhận ra…

Triệu Địch có lẽ không phải là một người hâm mộ tình cờ.

Tôi hít sâu vài lần, cố giữ giọng điệu bình tĩnh: “Sau đó thì sao?”

Cô ấy cười tủm tỉm:

“Sau đó à…?”

“Sau đó thì hơi khó nói ra.”

“Chu Thời, cô có muốn biết không?”

Cô ấy gọi thẳng tên đầy đủ của tôi, giọng nói đầy vẻ khiêu khích.

Không đợi tôi trả lời, cô ta đã cúp máy.

Cùng lúc đó, điện thoại của Giang Vọng Dã vang lên.

Đọc tiếp ở đây

Hết chương
Về trang truyện