9
Bị đâm hai nhát, đến khi cảnh sát còng tay Tô Kiều Kiều, anh ta vẫn nằm bất động vì đau.
Anh ta thê lương nằm đó, chìa ngón tay đầy máu về phía tôi.
“Tri Họa, chuyện năm xưa, anh biết mình sai rồi.”
“Anh không dám xin tha thứ… chỉ mong em đừng hận anh nữa… cho anh được đến mộ Noãn Noãn… một lần…”
Giọng nói chân thành.
Nhưng tôi chỉ thấy nực cười.
Giữa ánh mắt tò mò của bao người, tôi cúi xuống, thì thầm vào tai anh ta:
“Phó Hàn Trì, anh nợ tôi hai mạng người. Anh nghĩ chắn vài nhát dao là có thể mặc cả với tôi sao?”
“Anh còn sống, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết.”
“Anh chết đi, Noãn Noãn dưới đất cũng không tha cho anh.”
“Con đường này… là anh chọn.”
Nghe vậy, ánh mắt anh ta dần tối lại, môi mấp máy, nhưng không thể nói thêm câu nào.