(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
19.
Giang Tú Bạch không biết phải dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình lúc này.
Vừa vui… lại vừa xấu hổ.
Anh xoa tay liên tục, lúng túng co người trên ghế, trong khi đối diện là ánh nhìn như muốn thiêu đốt của… Lục Cẩm Chuẩn.
“Xin lỗi mà, anh Cẩm Chuẩn…”
Tôi cười trừ, dúi cho anh một cây kem, rồi lén chọc khuỷu tay vào người Giang Tú Bạch bên cạnh.
“Xin lỗi chị Bạch nữa nhé, phá hỏng buổi hẹn hò của hai người rồi.”
“Lai Lai, em với cậu ấy cũng quá bày trò rồi đấy. Yêu đương thì nói luôn, còn bày ra cái vở hài này.”
Tôi ngượng ngùng kéo chị Bạch ra một bên.
“Chị Bạch à, không phải em không nói… mà là vì thân phận anh ấy… có chút đặc biệt.”
Tôi ghé sát tai chị thì thầm mấy câu.
Bạch Thiềm sững người.
Từ nhỏ được giáo dục kiểu quý tộc chuẩn mực, giờ nghe chuyện này… chị gần như sốc nặng vì độ “thoáng” của cô em gái bé bỏng.
“Nhưng mà chị yên tâm, anh ấy mới vừa vào nghề thì bị em chấm rồi. Coi như chỉ có em thôi.”
“…Em nhớ giữ gìn cho kỹ đấy.”
“Thiếu tiền thì nói với chị.”
Tôi ôm chặt chị Bạch, suýt nữa khóc tại chỗ.
Hu hu hu, đúng là chị gái tốt nhất thế giới!
20.
Khi chúng tôi vừa quay lại, đúng lúc nghe thấy Lục Cẩm Chuẩn nghiến răng nói:
“Giang Tú Bạch, tức là cậu biết rõ mình đang làm tiểu tam sao?”
Giọng điệu ấy đúng chuẩn “nam chính phát hiện mình bị đội nón xanh” trong phim thần tượng!
Giang Tú Bạch không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu.
“Muốn bù đắp gì cũng được, anh có thể đưa ra bất kỳ điều kiện nào.”
“Vậy thì… buông tay khỏi Lai Lai.”
Lục Cẩm Chuẩn nói ra không chút do dự.
“Xin lỗi, nhưng điều đó thì… tôi không thể làm.”
Cũng không muốn làm.
Giang Tú Bạch trả lời ngay, không một chút chần chừ.
“Vậy thì… cho tôi đánh cậu một trận.”
“Được.”
“…Nhưng đừng đánh mặt. Lai Lai thích gương mặt của tôi.”
Giang Tú Bạch nghiêm túc bổ sung, thành khẩn đến mức khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
“Không được đánh anh ấy!”
Tôi lập tức lao đến như gà mẹ xòe cánh bảo vệ con, chắn trước mặt anh.
Anh Cẩm Chuẩn có học tán thủ (võ tấn công cận chiến), chỉ cần một đòn thôi, tôi sợ Giang Tú Bạch tan xác tại chỗ.
“Thôi được rồi, đừng dọa hai đứa nữa.”
Bạch Thiềm cười bất đắc dĩ, kéo tay Lục Cẩm Chuẩn.
Lục Cẩm Chuẩn đành bật cười, ánh mắt vẫn lộ vẻ bất lực:
“Anh đùa thôi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Còn Giang Tú Bạch thì lại… thoáng có chút tiếc nuối không hiểu vì sao.
Cuối cùng, buổi ăn tối diễn ra trong một bầu không khí thân thiện, hòa bình, không có máu đổ, không ai bị gãy xương thật là đáng mừng.
21.
Suốt dọc đường về, Giang Lai Tử Sam cứ như tiêm doping vào người.
Hôn tôi hết lần này đến lần khác, chẳng chút kiềm chế.
Không biết nghĩ đến cái gì, anh đột nhiên rút điện thoại ra, mặt tỉnh bơ nhắn vào một nhóm chat có cái tên cực kỳ… độc lạ:
【Nhóm “Tiểu tam vì không được yêu”】
Tôi chính thức lên chính thất rồi, nhóm có thể giải tán được rồi.
Khóe môi anh cong lên không giấu nổi, cằm hơi hất lên đầy kiêu hãnh.
Thái độ y hệt như đang tuyên bố chiến thắng trong một buổi lễ vinh danh tình cảm quốc dân.
Lập tức có mấy tin nhắn nhảy ra:
【Chúc mừng chúc mừng!!!】
【Tung hoa!!】
【Hôm nay tụ họp nơi đây, chúc mừng người anh em đã vì tình yêu mà không ngại khó khăn, mưu lược thành công, chính thức lật bài, đáng mừng đáng mừng!】
Tôi ngẩn ngơ như bị sét đánh.
Gì vậy trời? Sao tôi lại không hề biết mình có liên quan tới… hội những tiểu tam “không được yêu chính thức”???
Nhóm thì chưa kịp giải tán, lại đột nhiên nhảy ra một dòng quảng cáo… bá đạo tận trời:
【Kính gửi anh Giang – chúng tôi hiện đang mở khóa huấn luyện “Người yêu tuyệt vời”! Không cần 99,999! Không cần 88,888! Chỉ cần 88,666! Đội ngũ chuyên nghiệp sẽ đồng hành cùng bạn, san bằng mọi tiểu tam chắn đường tình yêu của bạn!】
Tôi: …………
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, còn cái vũ trụ yêu đương này… là kiểu gì vậy trời?!!
Tên nhóm chat cũng lập tức được đổi thành: 【Đội Bảo Vệ Tình Yêu】.
Giang Tú Bạch trầm ngâm vài giây, rồi quyết đoán bấm nút nạp tiền.
Dù đã “lên chức chính thất”, nhưng tuyệt đối không được chủ quan!
Tôi lặng lẽ chứng kiến toàn bộ quá trình đó…
Chỉ biết cảm thán: Thế giới này… thật sự điên rồi.
Và còn một điều: Tiền của đàn ông… thật dễ lừa.
21.
Để ba mẹ có thể từ từ chấp nhận Giang Tú Bạch, tôi quyết định đi từng bước một bắt đầu từ việc dẫn anh ấy đi cùng tới các buổi tiệc mời.
Đúng lúc gần đây có một buổi tiệc khá lớn, nghe ba mẹ nói là do nhà họ Giang – mới từ nước ngoài trở về – tổ chức.
Con trai nhà ấy bằng tuổi tôi, nhưng đã liên tục vượt cấp học hành, giành được học vị tiến sĩ, được gọi là thiên tài thực thụ.
“Lai Lai, nhìn người ta kìa, cũng chừng ấy tuổi, mà xuất sắc đến vậy…”
Ba mẹ tôi cảm thán không thôi.
Ba tôi vừa nhâm nhi trà, vừa chậm rãi nói chuyện.
Đúng thật, làm tôi không khỏi nghĩ đến Giang Tú Bạch.
Cùng họ Giang, nhưng số mệnh khác biệt trời vực.
Trước khi buổi tiệc chính thức bắt đầu, tôi quay qua quay lại thì… không thấy Giang Tú Bạch đâu cả.
Tôi vừa định đi tìm, thì bị ba mẹ gọi lại:
“Lai Lai, nhanh lên đây chào chú Giang và cô Giang đi!”
Chỉ là… người phụ nữ xinh đẹp trước mặt lại khiến tôi có cảm giác vô cùng quen mắt.
“Lai Lai không nhớ dì rồi nhỉ? Hồi nhỏ dì còn bế con đấy~”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, Tú Bạch, qua đây nào.”
Tôi khựng lại, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Không thể nào…!
Giang Tú Bạch bước ra, vẻ mặt hoàn toàn không ngạc nhiên, như thể sớm biết điều gì sắp xảy ra.
“Còn nhớ không, hồi nhỏ con cứ quấn lấy Lai Lai, còn nói lớn lên nhất định phải cưới con bé làm vợ?”
Mẹ Giang cười hóm hỉnh nhắc lại chuyện xưa.
“Con nhớ.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như nước, tình ý tràn đầy, chẳng hề che giấu.
Mẹ tôi cười đến mức không khép miệng lại được.
Con rể vừa đẹp trai vừa có tiền thế này, còn giỏi hơn cả ba con nữa kìa!
“Tôi thấy hai đứa đúng là trời sinh một cặp.”
Ngay khoảnh khắc ấy, âm nhạc vang lên.
Mà tim tôi thì… vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Cô Giang, có thể cho tôi vinh hạnh được mời em một điệu nhảy không?”
“Rất hân hạnh.”
22.
Giữa trung tâm buổi tiệc, tiếng nhạc chảy như suối róc rách, bước chân của hai người hòa quyện, nhịp nhàng và thanh thoát.
Tôi khẽ thở dài:
“Anh bắt đầu để ý em từ khi nào vậy?”
Giang Tú Bạch vẫn nhìn tôi không rời, ánh mắt dịu dàng như mang theo cả trời sao.
“Từ khoảnh khắc em bước vào quán bar.”
Anh thẳng thắn.
“Cho nên… anh giả làm nam người mẫu để gạt em à?”
“Lai Lai, là em tự nhận nhầm anh là nam mẫu đấy chứ…
Thật ra anh là ông chủ quán bar.
Chỉ là… anh sợ nếu nói ra, em sẽ không cần anh nữa.”
Giọng anh có chút ấm ức, ánh mắt vô tội, giống như con chó lớn bị hiểu lầm.
“Lần sau không được thế nữa.”
“Lai Lai.”
“Ừ?”
“Cảm ơn em… vì đã chọn anh.”
Toàn văn hoàn.