Hệ thống yêu cầu tôi phải cứu rỗi nam chính chán đời.
Nhưng tôi chỉ là một con bé mít ướt vô dụng, suốt ngày bám lấy đàn ông mà rên rỉ khóc lóc.
Tạ Trì Úc ngâm mình trong bồn tắm, định tìm đến cái chết.
Tôi cố chen vào bồn tắm của anh ấy, vừa khóc vừa nói mình sợ phải tắm một mình.
Tạ Trì Úc trèo lên sân thượng.
Tôi lao đến ôm chặt lấy anh ấy mà gào khóc:
“Anh không được chết! Nếu anh chết rồi… em cũng không sống nổi đâu!”
Dần dần, Tạ Trì Úc không còn nghĩ đến cái chết nữa, mà mỗi ngày đều chỉ nghĩ làm sao để tôi ít khóc hơn.
Ngày hệ thống đến kiểm tra nhiệm vụ, vị Thái tử gia nổi tiếng lạnh lùng và tàn nhẫn trong truyền thuyết đang cẩn thận xoa bóp cổ chân cho tôi, giọng dỗ ngọt:
“Bảo bối, là anh không tốt. Đôi giày mười vạn vẫn là rẻ quá, khiến chân em bị trầy hết rồi.”
“Nếu đau quá thì dẫm lên người anh để trút giận, đừng khóc nữa được không?”
Hệ thống: ? Cô chỉnh cái gì mà biến nam chính u ám nhà tôi thành ra thế này?
1
“Ai cho cô vào đây?”
Trong phòng tắm đầy hơi nước, cậu thiếu niên lạnh lùng nhìn tôi.
Trên cánh tay cậu ta có vài vết thương còn đang rỉ máu.
Giữa những ngón tay thon dài, còn cầm một con dao lấp lánh ánh thép.
Không cần nói cũng biết cậu đang định làm gì.
Tôi rùng mình, theo phản xạ muốn bỏ chạy.
Nhưng vẫn cố gắng kìm nén.
Không còn cách nào khác.
Bởi vì người trước mắt… chính là mục tiêu nhiệm vụ của tôi.
Tạ Trì Úc, thiếu gia chán đời, ngày nào cũng muốn chết.
Và nhiệm vụ của tôi… là khiến cậu ta từ bỏ cái chết.
Thế nên, dù ánh mắt của Tạ Trì Úc lạnh buốt như băng, tôi dù có sợ đến mấy… cũng không thể rời đi lúc này.
Chỉ là, thân thể thì gượng ép được, nhưng cảm xúc thì không.
Bởi vì tôi… chính là một đứa mít ướt vô dụng!
Từ nhỏ đến lớn chẳng giỏi cái gì, chỉ có tuyến lệ là đặc biệt phát triển.
Lẽ ra bây giờ tôi nên thuyết phục Tạ Trì Úc.
Nhưng vừa mở miệng, chưa kịp nói câu nào… nước mắt đã không kìm được mà thi nhau rơi xuống.
Từng giọt, từng giọt rơi lách tách.
Tạ Trì Úc: …
Vẻ lạnh lùng trên gương mặt cậu ta nứt ra trong thoáng chốc, tự hỏi:
“Khóc rồi à?”
“Có cần dữ dằn đến mức ấy không?”
“Khoan đã, là cô tự xông vào phòng tắm của tôi, thế mà lại khóc trước à?”
Tôi không trả lời, chỉ cúi đầu rơi nước mắt.
“…Thôi vậy.”
Nhìn dáng vẻ thảm hại của tôi, Tạ Trì Úc thậm chí lười nổi giận, chỉ tùy tiện chỉ về phía cửa:
“Cô ra ngoài bây giờ đi, tôi sẽ bỏ qua.”
Tôi rụt rè hỏi:
“Vậy, sau khi tôi ra ngoài… anh định làm gì?”
Tạ Trì Úc cười nhạt:
“Có liên quan gì đến cô không?”
Tất nhiên là có liên quan!
Nếu đối tượng nhiệm vụ chết rồi, tôi cũng sẽ bị xóa sổ đấy!
Nhưng Tạ Trì Úc không thèm để ý đến tôi nữa.
Cậu ta xem tôi như không khí, vẻ mặt lại trở nên âm trầm, lặng lẽ nhặt con dao lên.
Dáng vẻ như có thể tự đâm mình bất cứ lúc nào.
Tôi hoảng hốt.
Chẳng kịp nghĩ gì nữa.
Theo phản xạ, tôi lao thẳng về phía trước, mạnh mẽ nhảy vào bồn tắm của Tạ Trì Úc.
“Bùm!”
Nước bắn tung toé trong nháy mắt.
Tạ Trì Úc không kịp phản ứng, bị tôi kéo ngã vào bồn cùng một lượt.
2
“Khụ khụ!”
Tạ Trì Úc bị sặc mấy ngụm nước vì bất ngờ.
Tóc ướt sũng dính chặt vào khuôn mặt, từng giọt nước lăn dài trên gương mặt trắng lạnh của cậu ấy.
Cậu ấy muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện ra mình không thể cử động.
Vì tôi đang ôm cứng lấy cậu ấy.
Để ngăn cậu ấy hành động bốc đồng, từ nãy đến giờ tôi đã bám lên như con bạch tuộc, tay chân quấn chặt quanh người cậu.
Lúc này, gương mặt trắng bệch của Tạ Trì Úc hết đỏ rồi lại tái.
Cậu ấy quên cả việc đẩy tôi ra, chỉ sững sờ hỏi:
“Cô làm cái gì vậy?”
Tôi lắp bắp mãi không nên lời.
Không thể tiết lộ chuyện nhiệm vụ, nên đành vội vàng bịa ra một lý do.
Thế là, não tôi chập mạch, nảy ra một ý tưởng:
“X-xin lỗi…”
“Chuyện là… tôi rất sợ tắm một mình, nên muốn anh tắm cùng tôi…”
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Trì Úc càng đen hơn:
“Cô là con nít à?”
“Đến tắm một mình cũng sợ?”
Thấy cậu ấy không tin, tôi biết đã đến lúc tung chiêu quyết định.
Tôi mím môi, ép ra vài giọt nước mắt.
Rồi ngước đôi mắt hoe đỏ, nhìn cậu ấy đầy tội nghiệp:
“Tôi không phải con nít.”
“Nhưng hồi còn nhỏ, tôi thường xuyên bị bỏ lại một mình ở nhà.”
“Nhà tôi ở khu ổ chuột, nửa đêm hay có người lạ đến đập cửa, cười cợt rồi định xông vào… mà điện thoại của bố mẹ thì chưa bao giờ gọi được.”
“Thế là mỗi đêm, tôi chỉ có thể trốn trong chăn mà khóc một mình.”
Giọng tôi càng nói càng nghẹn ngào:
“Nên lớn lên rồi, tôi làm gì cũng rất sợ phải ở một mình. Cảm giác ấy khiến tôi thấy cô đơn và bất an lắm…”
“Anh chắc là không hiểu được đâu nhỉ?”
Nói là vậy.
Nhưng tôi biết, Tạ Trì Úc chắc chắn hiểu.
Vì hệ thống từng nói, Tạ Trì Úc chán đời chính là do khi nhỏ mất mẹ, bị cha lạnh nhạt, lại còn bị bạn bè cô lập.
Cậu ấy từng một mình chìm trong cô độc, dần dần méo mó và tuyệt vọng.
Cậu ấy hiểu rõ hơn ai hết, cảm giác đó tồi tệ đến mức nào.
Và đúng như tôi đoán.
Tay Tạ Trì Úc đang định đẩy tôi ra, cứng đờ một lúc, cuối cùng lại buông xuống.
Gương mặt cậu lộ rõ vẻ “Tôi thật đáng chết.”
Cậu thở dài như tự trách:
“Được rồi… tôi tắm với cô là được chứ gì.”
“Lau nước mắt đi, đừng khóc nữa… Khoan! Ai cho cô lau vào áo tôi đấy?!”
Mặc kệ cậu ấy kêu trời kêu đất, trong lòng tôi như có pháo hoa nổ bung.
Yeah!
Lần đầu tiên hành động giải cứu mục tiêu… đại thành công!
3
Tạ Trì Úc là một thiếu gia xuất thân danh giá trong giới hào môn.
Nhưng từ sau khi mẹ mất sớm, cha cậu lại liên tục đưa từng người tình và các con riêng về nhà.
Thế là Tạ Trì Úc lớn lên trong sự thiếu vắng tình thương của cha mẹ, cùng những lần bị con riêng bắt nạt.
Tính cách cậu vì thế mà trở nên u tối, chán đời.
Rõ ràng chỉ mới mười chín tuổi, nhưng cậu đã vừa hận thế giới này, vừa căm ghét chính bản thân mình.
Tất cả thông tin về Tạ Trì Úc chỉ có vậy.
Lúc đó, tôi đang lựa chọn đối tượng cho nhiệm vụ của mình.
Tôi cười tít mắt lướt qua giao diện thông tin, định chọn một anh chàng “cún con” cao mét tám, ngực nở chân dài để dễ bề “cưa cẩm”.
Nhưng hệ thống bỗng hiện ra:
“Cô, đi cứu rỗi Tạ Trì Úc.”
Tôi: “Tôi á?”
Hệ thống: “Đúng, chính cô.”
Tôi lập tức cạn lời, không cười nổi nữa.
Tôi là một con bé mít ướt vô dụng, ngoài khóc ra thì chỉ biết… khóc.
Bảo tôi làm nũng, rên rỉ rồi tán tỉnh đàn ông thì còn được.
Chứ bảo tôi đi cứu một người đang muốn tự tử?
Không phải cậu ta sẽ bị tôi làm phiền đến mức muốn giết tôi trước sao?!
Tôi không muốn đâu!
Nhưng hệ thống lại dỗ dành:
“Cố lên! Theo một cách nào đó thì đối tượng nhiệm vụ của cô cũng là một ‘cún con’ cao mét tám, ngực nở chân dài đấy. Cô nhất định sẽ thích mà!”
Khoan, cái logic gì thế này?!
Nhưng tôi còn chưa kịp phản bác, mắt đã tối sầm lại.
Đến khi mở mắt ra, tôi đã trở thành vị hôn thê được liên hôn với Tạ Trì Úc.
Tôi: …
Thôi thì, cứ cắn răng làm tới vậy.
Tôi không biết làm sao để cứu rỗi tâm hồn Tạ Trì Úc.
Nhưng nếu là cứu rỗi bằng hành động cụ thể, thì chắc vẫn làm được.
Vì vậy, mấy ngày nay tôi đã lấy danh nghĩa vị hôn thê chuyển đến sống ở nhà Tạ Trì Úc.
Sau đó thì… lén lút theo dõi cậu ta mỗi ngày, đề phòng cậu lại nghĩ quẩn.
Cách này rất hiệu quả.
Hôm qua, tôi đã thành công ngăn cản Tạ Trì Úc tự tử trong bồn tắm.
Hôm nay cũng phải tiếp tục cố gắng mới được!
Nghĩ thế, tôi như thường lệ bật màn hình theo dõi, nhìn vào Tạ Trì Úc đang ở trong thư phòng.
Hôm nay cậu ta không làm gì cả.
Chỉ yên lặng viết gì đó suốt.
Tôi không khỏi nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Tốt quá rồi, có vẻ hôm nay cậu ấy không muốn chết nữa.
Gió nhẹ thổi qua, ánh nắng trong veo và ấm áp rọi lên gương mặt Tạ Trì Úc.
Đôi tay thon dài với các khớp ngón rõ ràng, đang viết từng nét chữ đẹp đẽ lên tờ giấy trắng.
Một khung cảnh thật sự khiến người ta thấy dễ chịu và mãn nguyện.
Tôi nhìn một lúc rất hài lòng, sau đó phóng to màn hình giám sát lên.
Nhân tiện xem thử cậu ta đang viết gì nhé—
Chết, sau, biển, táng…?
Tro cốt không được chôn vào tổ phần nhà họ Tạ?
Toàn bộ tài sản… quyên tặng hết cho trại trẻ mồ côi dưới tên mẹ?
Tôi: …
Khoan đã, không ổn rồi!
Những nội dung u ám thế này—rõ ràng là… thư tuyệt mệnh!
Tôi như bừng tỉnh sau cơn mê, vừa lăn vừa bò xông vào thư phòng, giật phắt tờ giấy trên tay Tạ Trì Úc.
Tạ Trì Úc sững người.
Ngay sau đó, trong mắt cậu ấy hiện lên một tầng tức giận:
“Tống Chu, cô lại định làm gì?”
“Đừng tưởng cô là vị hôn thê của tôi thì có thể muốn làm gì cũng được.”
“Đừng quên, chúng ta chỉ là liên hôn thôi!”
Giọng cậu lạnh như băng, đầy vẻ khó chịu, lần này thực sự là đang tức giận.
Tôi vừa bị quát, sống mũi lập tức cay xè.
Nước mắt nhanh chóng dâng đầy khoé mắt.
“Chỉ là liên hôn thôi…” Tôi giả vờ đau lòng, lặp lại lời cậu: “Hóa ra… trong mắt anh là như vậy sao?”
Tạ Trì Úc khựng lại.
Giọng tôi bắt đầu run run:
“Lúc biết có thể kết hôn với anh, tôi đã vui thầm suốt mấy ngày. Cứ nghĩ cuối cùng mình cũng có người bên cạnh, cuối cùng cũng có một gia đình.”
“Hóa ra… anh thật sự không hề thích tôi chút nào sao?”
Tạ Trì Úc nghẹn lời.
Cậu bị nước mắt của tôi đánh úp đến mức không biết làm sao, đành dịu giọng:
“Tôi chưa từng nói vậy.”
“Cô bình tĩnh lại trước, đưa tờ giấy lại đây được không?”
“Được thôi.” Tôi đưa tờ giấy cho cậu, mặt vẫn còn vệt nước mắt: “Tôi hiểu rồi.”
“Tờ giấy này đối với anh quan trọng như vậy, còn phải lén viết giấu tôi… chắc là thư tình viết cho người mình thích nhỉ?”
“Tất cả là lỗi của tôi. Lúc nghe được tin có thể liên hôn với anh, tôi đã mừng rỡ đồng ý, không ngờ lại chen vào chuyện tình cảm của hai người.”
“Bây giờ tôi sẽ đi gặp bác trai, xin hủy bỏ hôn ước…”
“Khoan đã!”
Tạ Trì Úc cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nắm lấy tay tôi:
“Cô đang tưởng tượng cái gì vậy, tôi có nói muốn hủy hôn bao giờ chưa?”
“Xoá ngay cái app viết tiểu thuyết ngôn tình của cô đi, được không?!”
Miệng thì càu nhàu như vậy, nhưng hành động thì hoàn toàn trái ngược.
Cậu giơ tay xé phăng tờ giấy.
Bức thư tuyệt mệnh đầy tuyệt vọng lập tức bị xé nát, những mảnh giấy bay tứ tán trong không khí.
Giữa làn giấy trắng đang rơi, Tạ Trì Úc bất lực thở dài:
“Thua cô rồi.”
“Từ giờ tôi sẽ không viết mấy thứ đó nữa, được chưa?”
Hai vành tai cậu ấy đỏ ửng, lại lí nhí bổ sung thêm:
“Còn nữa, tôi chưa từng nói là không thích cô.”
“Sau này đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Đọc tiếp