Vào đúng ngày kỷ niệm.

Bạn trai tôi dẫn một cô gái nghèo mà anh ấy đang tài trợ về nhà.

Nói là sẽ tạm thời ở lại đây một thời gian.

Tôi vừa định mở miệng, thì trước mắt xuất hiện hàng loạt dòng bình luận ảo.

【Nữ phụ chiếm lấy nam chính bao lâu rồi, cũng đến lúc nên dọn đi nhường chỗ.】

【Nữ chính không dám lên tiếng, cứ nép mãi sau lưng nam chính.】

【Chỉ ở nhờ một thời gian thôi mà? Nữ phụ làm cái mặt gì vậy? Mau để nam chính đến với nữ chính đi~】

Tôi nhìn cô gái nghèo đang đứng sau lưng anh ấy.

Nhẹ giọng hỏi:

“Anh cần em dọn ra không?”

1.

Không khí lặng ngắt như tờ.

Tôi nhìn lướt qua Lâm Vi – người đang đứng sau lưng Phối Việt.

Bình tĩnh lặp lại một lần nữa: “Anh cần em dọn ra để nhường chỗ cho hai người không?”

Phối Việt thoáng giận, nét mặt sầm lại.

Anh cau mày: “Em nói gì vậy? Nếu em không muốn thì anh sẽ nghĩ cách khác.”

Trước mắt tôi, bình luận ảo cứ chồng chất.

【Quả nhiên là nữ phụ độc ác… nữ chính mắt đỏ hoe rồi kìa.】

【Không đùa chứ? Thật sự không ai thấy có gì sai à? Bạn trai mình dẫn người con gái khác về nhà ở, ai mà chịu nổi?】

【Nếu không phải nữ phụ tỏ tình trước, thì giờ người bên cạnh nam chính phải là nữ chính mới đúng.】

Dòng này nối tiếp dòng kia.

Dày đặc.

Lúc này tôi mới nhận ra — mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết.

Phối Việt là nam chính, còn nữ chính là Lâm Vi.

Còn tôi, chính là nữ phụ độc ác xen vào giữa hai người họ.

Vai diễn chuyên phá hoại, gây cản trở.

Trong lúc không khí đang căng thẳng, Lâm Vi lên tiếng, mắt hoe đỏ:

“A Việt, em không muốn anh khó xử. Thôi bỏ đi.”

Nói xong, cô ấy quay lưng chạy đi, mắt vẫn đỏ hoe.

Phối Việt liếc nhìn tôi, để lại một câu:

“Đợi anh về rồi anh sẽ giải thích.”

Cánh cửa đóng sầm lại.

Anh hoàn toàn quên mất hôm nay là ngày gì.

2.

Tối muộn Phối Việt mới về.

Cả người trông khá mệt mỏi.

Thấy tôi ngồi trên ghế sofa, anh khựng lại một chút.

“Sao còn chưa ngủ?”

Tôi nhìn anh, phát hiện ra — anh thật sự không nhớ hôm nay là ngày gì.

Tự nhiên thấy thật vô vị.

Bình luận ảo nói đúng.

Là tôi chủ động tỏ tình với anh.

Cũng là tôi chủ động theo đuổi anh.

Vậy mà giờ lại giống như mình đi cướp thứ gì không thuộc về mình.

“Cô ấy đâu?”

Một lúc sau, tôi mới lạnh nhạt hỏi.

Phối Việt có vẻ không ngờ tôi sẽ nhắc đến Lâm Vi.

Anh sững lại trong chốc lát, rồi mới nói: “Cô ấy đến khách sạn ở rồi.”

Tôi ngước mắt nhìn anh. “Thế còn anh? Không ở cùng cô ấy sao?”

Phối Việt đưa tay day trán, vẻ mệt mỏi pha chút khó chịu thoáng hiện trên gương mặt.

Anh thở dài.

“Anh với Vi Vi không như em nghĩ. Cô ấy mới đến đây, chưa có chỗ ở.”

“Anh nghĩ để cô ấy tạm ở nhà mình, sau đó sẽ chuyển đi.”

“Em không đồng ý thì thôi, anh sẽ nghĩ cách khác.”

Ba câu nói, câu nào cũng như đang trách ngược lại tôi.

Tôi bỗng bật cười.

“Phối Việt, hôm nay là kỷ niệm ba năm của chúng ta.”

Nghe vậy, Phối Việt sững lại, rồi gương mặt tràn đầy áy náy.

“Xin lỗi Nam Chi, anh bận quá nên quên mất.”

“Ngày mai anh sẽ bù lại cho em.”

Phối Việt đưa tay định nắm lấy tay tôi, nhưng tôi né đi.

Tôi đứng dậy bước về phía phòng, “Không cần đâu.”

3.

Lâm Vi là cô gái nghèo mà Phối Việt vẫn luôn tài trợ.

Suốt hai năm bên nhau, tôi đã nghe anh nhắc tên cô ấy không biết bao nhiêu lần.

Tôi cứ nghĩ giữa họ chỉ đơn thuần là người giúp đỡ và người được giúp.

Không ngờ mọi chuyện đã đi quá giới hạn.

Tôi tình cờ bắt gặp họ khi đi dạo phố với bạn thân.

Hôm đó, tôi còn nũng nịu rủ Phối Việt đi cùng, nhưng anh bảo bận việc ở công ty, không đi được.

Kết quả là trên phố, tôi thấy một cô gái đang khoác tay anh, cười nói nũng nịu.

Phối Việt khẽ xoa đầu cô ấy, nở nụ cười dịu dàng.

Rất thân mật.

Bạn thân tôi định lao lên nhưng bị tôi kéo lại.

Cảnh tượng ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống chân.

Tôi đứng bất động, mãi đến khi họ đi xa mới lấy lại được bình tĩnh.

Thì ra, “không có thời gian” là như vậy đấy.

Quên mất ngày kỷ niệm, Phối Việt tặng tôi một món quà để bù đắp.

Là một sợi dây chuyền, kiểu dáng nhã nhặn.

Nhưng không phải kiểu tôi thích.

Phối Việt ngồi xổm trước mặt tôi, ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi.

“Dạo này anh bận quá, không chăm sóc em được.”

Tôi cúi đầu cười khẽ: “Cái này là anh chọn, hay Lâm Vi chọn?”

Phối Việt khựng lại.

【Tôi chịu rồi! Đây là món nữ chính chọn rất lâu mới quyết được đấy, nữ phụ làm mặt gì thế?】

【Nam chính đừng dỗ nữa, tụi tôi không muốn xem! Nữ chính còn đang chờ kìa!】

【Nữ chính thật đáng thương, rõ ràng người bên nam chính là cô ấy, nhưng lại giống như kẻ thứ ba… nam chính à, mạnh mẽ theo đuổi tình yêu đi được không?】

Bình luận hiện lên liên tục.

Tôi nhìn đến ngây người.

Phối Việt siết tay tôi chặt hơn.

Luống cuống giải thích: “Cô ấy thích mấy món giống em, nên anh nhờ cô ấy tư vấn giúp…”

Chưa nói hết, điện thoại trên bàn chợt đổ chuông.

Tôi nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình.

【Vi Vi.】

Lâm Vi.

Phối Việt vội vàng cầm lấy điện thoại, vẻ mặt hơi gượng gạo.

“Nam Chi, anh nghe điện thoại một lát.”

Không đợi tôi đáp, anh đã đi sang một bên.

Giọng nói cũng nhỏ hơn.

Sau khi cúp máy, Phối Việt quay lại.

Nhìn tôi, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tôi điềm đạm nói: “Anh cứ lo việc đi, không cần để ý đến em.”

Phối Việt thở phào nhẹ nhõm.

“Anh sẽ quay lại sau nửa tiếng.”

Sau khi anh rời đi, tôi cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên bàn.

Cầm lên, rồi ném thẳng vào thùng rác.

4.

Cả đêm hôm đó, Phối Việt không quay về.

Tôi ngồi trên giường, ánh mắt dừng lại ở tấm ảnh đặt nơi đầu giường.

Là tấm hình chụp chung lúc tôi và Phối Việt mới yêu nhau chưa bao lâu, tôi đã nài nỉ mãi anh mới chịu chụp cùng.

【Không phải chứ không phải chứ? Nữ phụ định đập khung ảnh đó thật à?】

【Nữ phụ cũng đáng thương đấy chứ, bạn trai bị người khác gọi ra suốt đêm không về, cái sừng trên đầu chắc cũng cao lắm rồi.】

【Bạn phía trên nói gì vậy? Nữ phụ mà đáng thương gì? Rõ ràng nam chính và nữ chính mới là một đôi, cô ta chen vào giữa đấy chứ!】

Đúng vậy.

Tôi chỉ là một nữ phụ. Theo nguyên tác thì khó làm bạn gái của nam chính.

Nhưng rõ ràng lúc trước, khi tôi theo đuổi Phối Việt, tôi đã hỏi anh.

Khi đó Phối Việt cười nói: “Vậy em cứ theo đuổi đi! Anh dễ theo đuổi lắm.”

Lúc ấy tôi không nghe ra anh đang đùa.

Ngốc nghếch theo đuổi anh suốt một tháng trời.

Lần đầu tiên theo đuổi người khác, không có kinh nghiệm, tôi còn lên mạng tra “cách theo đuổi người mình thích”.

Ngày nào tôi cũng đến tìm Phối Việt, ai quanh anh cũng biết tôi là ai.

Mỗi lần tôi xuất hiện, mọi người lại trêu:

“Bạn gái anh lại tới kìa.”

Phối Việt chỉ cười.

Anh đồng ý ở bên tôi vào một buổi tối rất đỗi bình thường.

Tôi phải ngẩn ra một lúc mới kịp phản ứng.

Vậy mà bây giờ, tôi lại trở thành kẻ chen vào giữa hai người họ.

Tôi không thèm để ý mấy dòng bình luận nữa.

Xuống giường.

Phối Việt gọi đến, hỏi tôi có muốn ra ngoài ăn tối không.

Bên kia đầu dây, mơ hồ vang lên giọng một cô gái.

Tôi siết chặt điện thoại. “Thôi, hai người cứ ăn đi.”

Trước khi cúp máy, như nhớ ra điều gì.

Tôi cụp mắt, nói khẽ: “Nhớ mang bao.”

5.

Phối Việt hoảng hốt.

Khi quay về, anh thở hổn hển, cả người đầy vội vã.

Phía sau còn có cả Lâm Vi.

Bình luận ảo lại bắt đầu dồn dập.

【Ồ hô, nam chính định tỉnh rồi à? Còn dắt nữ chính về nhà. Nhưng phản ứng của nữ phụ sao cứ kỳ kỳ thế nhỉ?】

【Đây là kiểu tiểu thuyết gì vậy? Đọc đến phát buồn nôn.】

【Nữ phụ thật sự quá thảm.】

【Ủa? Ý mấy người là sao? Nam nữ chính vốn là một cặp mà, nếu không có nữ phụ xen vào, họ đã đến với nhau từ lâu rồi!】

Bình luận bắt đầu cãi nhau.

Tôi chẳng buồn quan tâm.

Phối Việt nắm lấy tay tôi, thở hổn hển giải thích: “Tối qua muộn quá nên anh mới thuê phòng ngủ lại, bọn anh không ở chung phòng, cũng không làm gì quá giới hạn.”

Ồ.

Vậy chắc cũng sắp rồi.

Tôi rút tay ra. “Ừ.”

Phối Việt luống cuống.

Quay sang nhìn Lâm Vi, rồi lại quay sang tôi: “Không tin thì em cứ hỏi Lâm Vi, bọn anh trong sáng.”

Lâm Vi khẽ gật đầu.

“Chị Nam Chi, em và A Việt không có gì đâu. Chỉ là tối qua có người gõ cửa phòng em, em sợ quá nên mới gọi cho anh ấy…”

Nói đến đây, giọng Lâm Vi nhỏ hẳn lại: “Nếu chị thấy phiền, sau này em sẽ không liên lạc với anh ấy nữa.”

A Việt, A Việt.

Gọi nghe thân thiết thật.

Tôi mỉm cười: “Không sao đâu, chị không phiền. Hai người cứ tiếp tục.”

Phối Việt quýnh lên: “Nam Chi, anh sẽ không ở bên cô ấy.”

Tôi nhìn thẳng vào anh.

Nhắc lại lần nữa:

“Anh có thể ở bên cô ấy.”

“Nam Chi, em đang nói gì vậy? Anh là bạn trai em, sao có thể ở bên người khác được?”

Phối Việt vừa dứt lời, Lâm Vi cứng người.

Ánh mắt nhìn tôi đầy không cam lòng.

“Thì ra, anh là bạn trai tôi à.” Tôi nói nhỏ, như đang tự lẩm bẩm, “Không biết còn tưởng anh là bạn trai của cô ấy đấy.”

Câu nói này, nghe sao mà mỉa mai.

Bình luận ảo lại bùng nổ.

【Nữ phụ có ý gì vậy? Nữ chính đã giải thích rõ là có người gõ cửa phòng rồi mà? Ở đây cô ấy chỉ quen mỗi nam chính, gọi điện không phải quá bình thường sao?】

【Mẹ nó, đúng kiểu giả tạo đội lốt văn minh.】

【Bạn phía trên à, sợ thì gọi lễ tân, chứ nửa đêm gọi cho người đã có bạn gái thì có gì là bình thường?】

【Một cái tát cho nữ chính, hai cái cho nam chính, còn tác giả thì ăn trọn “Giáng Long Thập Bát Chưởng”.】

【…Tự dưng lại thấy nữ phụ cũng đâu đến nỗi tệ.】

Thì ra… vẫn có người đứng về phía tôi.

Nghe thấy những lời đó, gương mặt Phối Việt thoáng chút lúng túng.

Nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản.

“Em đừng nghĩ lung tung…”

Chương 2 ở đây nha:

Hết chương
Về trang truyện