Con bạn thân của tôi vì mê hàng hiệu mà biển thủ công quỹ, bị phát hiện nên cần gấp 150 triệu để bù vào chỗ thiếu.

Vì tình bạn hơn mười năm, tôi gom hết tiền bạc trong nhà, thậm chí quẹt luôn ba cái thẻ tín dụng để giúp nó.

Vậy mà đến ngày trả tiền, nó lại bốc hơi không dấu vết.

Tôi thành con nợ bị bêu tên khắp nơi, đến lúc không chịu nổi, định báo công an thì…

Lại thấy cáo phó của nó đăng trên story Facebook.

Mẹ nó gọi báo rằng nó vừa mất vì bệnh nặng cách đây một tuần.

Tôi khóc như người mất trí, còn chuyển thêm 10 triệu cho bà ấy, mong bà bớt đau buồn.

Số tiền 150 triệu kia, tôi cũng xem như bỏ.

Cho đến một lần đi tụ họp bạn bè, sau vài chén rượu, tôi nghẹn ngào nhắc lại chuyện con bạn đã mất.

Ai ngờ đứa bạn ngồi cạnh trợn tròn mắt: “Nó chết hồi nào? Hôm qua tao còn thấy nó khoe xe mới trên Facebook mà!”

1

Tôi như bị sét đánh ngang tai. Cả người lạnh toát, mồ hôi vã ra như tắm. “Sao có thể như vậy được?”

Nó đưa điện thoại cho tôi xem, rõ ràng là Facebook của Mạn Mạn.

Cả ba tháng qua, nó vẫn đều đều đăng story cách vài ngày.

Hình nào cũng xinh đẹp rạng rỡ, trang điểm kỹ lưỡng, sống sung sướng không ai bằng.

Nó vừa dọn vào nhà mới, còn mua luôn cả xe hơi.

Lúc tôi vì “cái chết” của nó mà đau đớn đến phát khóc, thì nó đang cụng ly ở nhà hàng sang chảnh.

Tôi kéo ngược lại, mới phát hiện cáo phó hôm đó chỉ hiển thị cho một mình tôi xem.

Cùng ngày đó, nó còn đăng một story khác: [Đồ ngu, đáng đời bị lừa!]

Phía dưới là ảnh chụp màn hình tôi chuyển khoản 10 triệu cho nó.

“Thấy cái story đó, tao còn tưởng nó đang cà khịa ai, không ngờ là mày… đúng là loại vong ân phụ nghĩa!” Bạn tôi tức giận nói.

Tôi đau đến mức không thở nổi, cả người run rẩy. Tôi như điên nhắn tin hỏi nó: [Tại sao mày lừa tao?]

Nhưng không gửi được. Nó… chặn tôi rồi.Tôi gọi điện, vẫn không ai bắt máy.

Tất cả phương thức liên lạc, nó đều xóa, chặn tôi hết.

Giận dữ, tổn thương, tuyệt vọng… mọi cảm xúc trào lên như muốn nhấn chìm tôi.

Cuối cùng, tôi tạo nick phụ để kết bạn lại với nó.

Tôi chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng, nếu nó chịu trả lại tiền, tôi sẵn sàng bỏ qua hết mọi chuyện.

Nó chỉ nhắn đúng bốn chữ: [Ngu! Không có tiền!]

Rồi lại chặn tôi.Tình bạn mười mấy năm, vì 150 triệu mà tan nát.

Tôi chợt nhớ ra mình còn lưu số mẹ nó, nên lập tức gọi. May mà bà ấy bắt máy.“Tiểu Duy à… chuyện của tụi bây, nói với dì thì có ích gì?”

“Con gái dì chịu mượn tiền mày là còn xem trọng mày đó. Giờ mày đến làm ầm lên, có cần thiết không? Ha ha, đúng là con không cha không mẹ, chẳng ai dạy dỗ.”

Giọng bà ấy đầy mỉa mai, như thể người sai là tôi, chứ không phải con gái bà ta.

Tôi giận đến mức tay cầm điện thoại cũng run lên. Đang định cãi lại thì bà ta tắt máy.

Chỉ còn lại tiếng tút tút vang lên trong tai — như một cái tát thẳng vào mặt tôi.

Cơn giận đã bốc lên tới đỉnh đầu. Những gì Mạn Mạn và mẹ cô ta làm, đã bào mòn sạch sẽ tình cảm tôi từng có với cô ta. Đã đến nước này thì khỏi cần giữ thể diện cho nhau nữa.

Tạm biệt bạn bè xong, tôi đặt ngay vé máy bay chuyến gần nhất, bay thẳng đến thành phố nơi cô ta đang sống.

Dựa vào định vị từ story Facebook, tôi lần ra được công ty mới cô ta đang làm.

Vừa thấy tôi, mặt Mạn Mạn lập tức trắng bệch, ánh mắt tràn đầy chột dạ.

Tôi nhìn thẳng vào cô ta: “Tôi đến đây chỉ vì một việc – đòi tiền!”

“Chỉ cần cô trả lại tiền, từ đây về sau nước sông không phạm nước giếng. Tôi cũng sẽ không làm lớn chuyện.”

Cô ta cười nhạt, giả bộ ngây thơ: “Chị đang nói gì vậy? Em nợ tiền chị bao giờ?”

Tôi gằn giọng: “Đừng có chối. Hồi đó để mượn tiền cho cô, tôi vét sạch ba cái thẻ tín dụng! Hẹn ba tháng, cô kéo dài ba năm, còn chút liêm sỉ nào không?”

Vừa nói, tôi rút ra tờ giấy vay nợ có chữ ký cô ta năm đó. Mấy đồng nghiệp đứng quanh bắt đầu xì xào.

Cô ta thấy mất mặt, kéo tay tôi định dẫn ra ngoài nói chuyện.

Tôi giật tay ra: “Nói ngay tại đây!”

Cô ta nhìn tôi trừng trừng: “Tôi vốn định nể tình cũ, nhưng nếu chị đã thế, vậy thì báo công an đi.”

Ngữ khí đầy chính nghĩa, như thể người sai là tôi chứ không phải cô ta.

Tôi bật cười: “Cô còn dám báo công an à? Báo thì báo!”

Nhưng tôi không ngờ… thật ra cô ta đã chuẩn bị từ lâu để đối phó với tôi!

2

Khi công an đến nơi, cô ta lập tức lấy ra một tờ giấy.

Chỉ cần liếc qua, tôi đã cảm thấy choáng váng như bị sét đánh.

“Thưa anh công an, đây là bản ‘thỏa thuận xóa nợ’ do chính tay chị ấy ký. Vậy mà giờ còn tới đây gây chuyện, đúng là không còn pháp luật gì nữa rồi.”

Ký ức hôm nghe tin cô ta “qua đời” ùa về như sóng cuộn…

Hôm đó tôi khóc đến không thở nổi, tinh thần suy sụp hoàn toàn.

Mẹ cô ta bảo: đây là tâm nguyện cuối cùng của Mạn Mạn, hy vọng tôi ký vào thỏa thuận xóa nợ, để cô ta được thanh thản dưới suối vàng.

Tuy cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lúc đó tôi quá đau lòng nên vẫn ký không chút do dự.

Nào ngờ, tất cả chỉ là một cái bẫy!“Cô có ký giấy này không?” – công an hỏi.

“Có, nhưng—” “Vậy thì không còn gì để nói. Đây là văn bản hợp pháp, giữa hai người không còn nợ nần gì nữa.”

“Tôi bị lừa ký!”

Công an chỉ lắc đầu: “Việc này chúng tôi không giải quyết được.

Cô phải tự kiện ra tòa để yêu cầu vô hiệu hóa hợp đồng.”

Rồi họ rời đi. Tôi như người không hồn, đứng đơ ra giữa sảnh.

Mạn Mạn cười nửa miệng, ánh mắt đắc thắng: “Nói thật với chị luôn, ngay từ đầu tôi đã không định trả.

Chị đúng là ngu không thể tả, không có tiền mà còn quẹt thẻ giúp người khác. Nhìn chị nai lưng làm ba việc mỗi ngày để trả nợ thay tôi, tôi thấy buồn cười chết được.”

Từng lời cô ta nói như dao nhọn tẩm độc, đâm vào tim tôi đến tứa máu.

Hai năm đó, tôi sống như địa ngục: thuê phòng trọ tầng hầm ẩm mốc giá 300k một tháng, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, gồng mình làm ba công việc liên tục, cuối cùng mới trả hết 150 triệu.

Vậy mà, dù chịu cực khổ đến thế, tôi vẫn chưa từng trách móc hay hối hận… cho đến ngày hôm nay.

Chỉ vì tôi từng xem Mạn Mạn là người bạn thân nhất đời mình.

Tôi nghĩ cô ta chỉ đang gặp khó khăn, chỉ cần vượt qua được, nhất định sẽ trả lại tôi tiền sớm thôi.

Nhưng không— “Khó khăn cái gì mà khó khăn,” cô ta trợn mắt cười nhạt, “lúc vay mày 150 triệu là vì tao muốn mua cái túi Hermès mới ra thôi.”

Cô ta chớp mắt giả bộ ngây thơ: “Tại mày ngu, mày quá dễ tin người, bị lừa cũng đáng.”

“Bạn bè? Tao chưa từng xem mày là bạn. Tự soi lại mình đi, mày có xứng không?”

Thì ra tất cả những ký ức đẹp đẽ trước đây… đều là giả tạo.

Tôi quen Mạn Mạn từ cấp ba, làm bạn cùng bàn suốt ba năm trời.

Tôi là đứa hướng nội, ít nói. Cô ta thì hoạt bát, sôi nổi. Tôi luôn xem cô ta là bạn tốt nhất, đối xử hết lòng.

Làm bài hộ cô ta, thức đêm canh vé concert, cô ta bị chị lớp trên bắt nạt cũng là tôi đứng ra chắn đòn thay.

Người ta đều nói tôi là “con sen” của cô ta, là bảo mẫu không công. Tôi cho đi tất cả… đổi lại chỉ là một trò cười.

Không kiềm được nữa, tôi giơ tay tát Mạn Mạn một cái thật mạnh.

Cô ta định đánh trả, nhưng bị tôi túm chặt cổ tay, rồi đá cho một cú ngã ngồi dưới đất.

“Aaaaa!”

Cô ta lồm cồm bò dậy, điên cuồng hét gọi bảo vệ.

Nhìn dáng vẻ đầu bù tóc rối của cô ta, tôi vẫn không thấy hả giận.Tôi quay người, dứt khoát bỏ đi.

Phía sau vẫn nghe tiếng cô ta la lối chửi rủa: “Con đ*! Mày dám đánh tao à?! Chờ đó mà trả tiền viện phí!”

3

Tôi bước ra khỏi công ty, kìm nén cơn tức đến mức toàn thân run rẩy.

Không để nước mắt rơi, tôi run rẩy lấy điện thoại, gửi toàn bộ đoạn ghi âm cuộc nói chuyện vừa rồi vào các group chung của tôi và cô ta.

Group bạn học, group chị em… Tôi muốn cho tất cả mọi người thấy bộ mặt thật của cô ta.

Chưa đầy năm phút sau, group nổ như bom:

【WTF, Mạn Mạn quá đáng thật sự, chẳng phải chị Duy là bạn thân nhất của cô ta à? Mà lại dám làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy!】

【Không thể tin nổi… Mạn Mạn đúng là trơ trẽn không còn gì để nói…】

Dĩ nhiên, Mạn Mạn cũng đọc được. Cuối cùng thì cô ta cũng không ngồi yên được nữa, lập tức gỡ chặn tôi và nhắn tin tới:

【Cảnh Duy! Tao ra lệnh cho mày gỡ mấy tin đó xuống ngay!】

【Mày đang bôi nhọ tao! Tin không, tao kiện mày ra tòa bây giờ?!】

【Gỡ ngay! Không thì đừng trách tao làm căng!】

Tôi chẳng thèm phản hồi. Đọc tin nhắn của cô ta thấy bẩn cả điện thoại. Tôi lập tức block ngược, nhốt cô ta vào “nhà giam vĩnh viễn”.

Sau đó, tôi lên máy bay, bay về lại thành phố của mình. Chuyện này chưa thể kết thúc như vậy.

Việc tung ghi âm chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch.

Thứ cô ta nợ tôi không chỉ là 150 triệu, mà còn là mười mấy năm tình cảm và niềm tin tôi đặt vào. Tôi nhất định sẽ bắt cô ta phải trả giá.

Về đến nhà, điện thoại tôi đã ngập trong tin nhắn rác. Inbox toàn là lời chửi rủa bẩn thỉu từ cô ta. Tôi screenshot từng tin một, lưu lại – biết đâu sau này còn cần dùng đến.

Tôi ngủ mê man suốt cả ngày, tỉnh dậy chẳng phân biệt nổi ngày đêm.

Bất ngờ có tiếng đập cửa dồn dập khiến đầu tôi ong cả lên.Tôi run run ra mở cửa.

Người đứng ngoài là người tôi không ngờ nhất: Đó là bạn trai cũ – Đường Nhược Hiên.

Anh ta đang đứng đó, giận dữ đến mức mặt đỏ gay. Chúng tôi đã chia tay được hai năm rồi…“…Anh đến tìm tôi có chuyện gì?”

“Cảnh Duy, có phải mày vừa đến công ty Mạn Mạn làm loạn không hả?”

“Chỉ là mấy đồng tiền thối, mày làm gì mà bám lấy nó không buông vậy? Số tiền đó bọn tao không trả đâu, mày làm gì được?” “Một con ngu như mày, bị lừa cũng đáng!”

Chương 2 ở đây nha: