chết đi! Tất cả bọn mày cút đi chết hết cho tao!”

Lưu Lệ Trân vẫn gào lên hỏi tôi:

“Tiền đâu? Tiền thật của tôi đâu?

Bà giấu ở đâu rồi, mau trả lại cho tôi!”

Vương Vị Dân vẫn còn bênh vực bà ta:

“Triệu Vân, sao bà cứ phải chấp nhặt với cô ấy?

Bà có chồng, có con, bà đã có bảo đảm tuổi già.

Sao còn tranh giành tiền với cô ấy?”

“Bà nhất định muốn ép tôi với con trai không nuôi bà nữa sao?”

Mẹ kiếp!

Còn dám há miệng nói bậy.

Tôi liên tiếp tát cho hắn mấy cái, cuối cùng mới rút ra biên lai đã nộp bảo hiểm xã hội:

“Nhìn cho rõ!

Số tiền đó tôi đã tự mình đóng bảo hiểm hưu trí rồi.

Nửa đời trước tôi chưa từng để ông nuôi, nửa đời sau càng không cần các người!”

Hắn sững sờ, ngồi bệt xuống đất:

“Hóa ra bà đã sớm biết rồi sao? Tôi làm kín kẽ như vậy, sao bà lại biết được? Sao có thể chứ?”

15

Khắp nơi toàn là máu, Vương Hạo bị đánh đến quỳ xuống đất cầu xin tha.

Lưu Lệ Trân thì phát điên, ôm chặt đống tiền âm phủ cười ha hả:

“Ha ha ha, nhiều tiền quá! Một ngàn vạn, hai ngàn vạn, mười ức!

Ha ha ha, Vị Dân, anh xem này, tôi có thật nhiều tiền!

Anh có muốn không? Tôi cho anh mười ức, anh xem, tôi có đầy đây!”

Bà ta ôm đống tiền âm phủ, cười như điên.

Còn tôi thì đã rời khỏi khách sạn.

Trước cửa, tôi cúi người trước bên thông gia:

“Xin lỗi, là tôi không biết dạy con. Tôi thay nó gửi lời xin lỗi đến gia đình.”

Tôi đưa Đường Đình 5 vạn coi như bồi thường, nhưng cô nhất quyết không nhận.

Cô nói:

“Ngược lại, cháu phải cảm ơn dì đã nói cho cháu biết mọi chuyện. Nếu không, cả đời này cháu sẽ phải thay tiểu tam Lưu Lệ Trân gánh nỗi oan.

Dì à, dì hãy giữ gìn sức khỏe.”

Mọi chuyện cuối cùng cũng sáng tỏ.

Tôi trở về chuẩn bị hồ sơ ly hôn với Vương Vị Dân.

Trong phòng, bà già lại kêu la:

“Triệu Vân, con tiện nhân này, sao còn chưa mang cơm cho tao, tao sắp chết đói rồi.

Hôm nay Hạo Hạo cưới vợ, mày không mang chút gì ngon về cho tao ăn sao?”

Tôi có mang về chứ.

Tôi mở cho bà ta xem đoạn camera ở khách sạn:

“Bà xem đi, tôi mang cho bà đấy, ngon lắm đúng không?

Bà già, con trai với cháu trai bà đều thân bại danh liệt rồi.

Đều thành kẻ trắng tay, cô độc cả đời, không lấy được vợ nữa.

Bà có vui không?”

Mắt bà ta tức đến sắp nổ tung, nhưng chẳng làm gì được tôi.

Bà chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi thu dọn đồ.

“cô đi đâu? cô định đi đâu hả?”

Tôi xách vali đứng trước cửa:

“Liên quan gì đến bà? Dù sao tôi sẽ không bao giờ chăm sóc bà nữa.”

“Không được!”

Bà ta gào thét, sợ hãi:

“Nếu cô không chăm sóc tôi, thì ai chăm sóc tôi? Hơn mười năm nay, tôi đã quen có cô rồi.

Triệu Vân, cô đừng đi, tôi xin cô đừng đi.

Nếu cô đi, tôi sẽ chết, thật sự sẽ chết mất.

Cùng lắm từ nay tôi không mắng cô nữa.

cô thật sự không thể đi!”

Tôi nhìn chằm chằm bà ta thật lâu, thật lâu.

Từ khi gả vào nhà họ Vương, tôi đã chăm sóc bà ta.

Sau khi bà ta liệt giường, tôi càng ngày bưng phân bưng nước tiểu, lo cho bà ta từng chút một.

Thế nhưng bao năm nay, bà ta chưa từng nói với tôi một câu tốt đẹp.

Trong mắt bà ta, tôi không xứng với con trai bà ta, không bằng tiểu tam Lưu Lệ Trân.

Nhưng nay khi tôi thật sự muốn đi, thì tại sao bà ta lại hoảng loạn?

Tôi nói với bà ta:

“Bà già, tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa!”

16

Lưu Lệ Trân đã điên loạn.

Vương Vị Dân tiếc rẻ, liền đón bà ta về nhà.

Hắn còn tính toán hoang đường, muốn tôi vừa chăm sóc mẹ hắn, vừa chăm sóc cả Lưu Lệ Trân.

Đúng là nực cười.

Đến khi hắn trở về, ngoài bản thỏa thuận ly hôn, chẳng còn gì khác.

Hắn điên cuồng gọi điện cho tôi.

Trong phòng, bà già vẫn gào lên, đòi ăn, đòi được lau rửa.

Vương Vị Dân bực bội muốn chết, liền gửi tin nhắn thoại cho tôi:

“Triệu Vân, mau cút về ngay chăm sóc mẹ tôi!”

“Bà ta đã hai ngày không ăn uống, không được lau rửa cơ thể rồi, cứ thế này thì không xong đâu, mau quay về đi.”

“Thật sự không được thì sau này mỗi tháng tôi cho bà ba trăm?

“Năm trăm?

“Một ngàn?

“Triệu Vân, mẹ kiếp tôi cho bà hai ngàn được chưa, đừng được nước lấn tới nữa.”

Khi nhận được tin nhắn, tôi đang ngồi trên du thuyền ngắm phong cảnh Tam Hiệp.

Sống mấy chục năm, giờ tôi mới biết hóa ra thế giới còn có những cảnh đẹp đến vậy.

Hóa ra ngoài cái gọi là “gia đình”, còn có nhiều điều ý nghĩa khác để sống.

Đường Đình nói với tôi, Vương Hạo mỗi ngày đều đến xin lỗi, quỳ xuống trước mặt cô.

Nhưng cô vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn.

Cô còn nói Vương Hạo và Vương Vị Dân bùng nổ xung đột kịch liệt.

Tôi mở camera lên, xem lại video mấy ngày trước.

Lưu Lệ Trân phát điên, làm loạn cả căn nhà.

Bà già thì suốt ngày gào thét đòi Vương Vị Dân đi đón tôi về.

Vương Hạo cũng trách móc Vương Vị Dân:

“Tất cả là ý tưởng xấu xa của các người, bây giờ vợ tôi không còn, mẹ cũng mất, các người vui rồi chứ?

“Các người đều hài lòng rồi chứ?”

Vương Vị Dân tung một cú đấm vào hắn:

“Giờ mới quay sang trách tao à? Lúc trước không phải mày cũng đồng ý sao?

“Mẹ nuôi còn hứa cho mày mười vạn, bây giờ thất bại thì mày trở mặt không nhận người à?

“Vương Hạo, tao không có đứa con như mày!”

“Tôi cũng không có ông bố chuyên nuôi tiểu tam như ông. Trả vợ lại cho tôi! Trả vợ tôi lại đây!”

“Tao cũng đã chẳng còn vợ, mày còn la hét cái gì nữa!”

Hai cha con lao vào đánh nhau túi bụi.

Lưu Lệ Trân còn vỗ tay reo hò, hò hét cổ vũ.

Bà già trong phòng tức muốn chết mà chẳng làm gì được.

Không biết họ đánh nhau bao lâu.

Tóm lại trong nhà rối tung rối mù, Vương Hạo hất tay áo bỏ đi.

Nhìn thấy Lưu Lệ Trân vẫn vỗ tay cười, Vương Vị Dân cuối cùng sụp đổ, bóp chặt cổ bà ta gào lên:

“Đừng cười nữa! Đừng cười nữa!

“Mẹ kiếp, bà còn dám cười à!”

Cảnh sát đến.

Lưu Lệ Trân đã bị Vương Vị Dân bóp chết.

Người con trai bao năm không xuất hiện của Lưu Lệ Trân bỗng dưng lộ diện.

Hắn muốn kiện Vương Vị Dân, kiện hắn đã giết mẹ.

Ai cũng biết hắn ta vì tiền.

Nhưng làm sao được?

Ai bảo Vương Vị Dân thật sự đã giết chết Lưu Lệ Trân.

Trong tù, Vương Vị Dân gọi điện cho tôi, cầu xin tôi tích cực bồi thường cho con trai Lưu Lệ Trân để được giảm án.

Tôi điên chắc?

Có tiền tự giữ lấy chẳng tốt sao, hà cớ gì phải bắt chước hắn đi làm từ thiện?

Hắn lại tìm Vương Hạo, nhưng Vương Hạo cũng chẳng giúp gì.

17

Không lâu sau, Vương Vị Dân bị tuyên án tử hình.

Bà già vì không ai chăm sóc cũng chết đau đớn trên giường.

Khi người ta phát hiện, trên người bà ta đã đầy giòi bọ.

Vương Hạo chẳng biết trôi dạt đi đâu.

Bao năm nay tôi chưa từng gặp lại hắn.

Tuổi già của tôi, cuối cùng cũng không phải hầu hạ bất cứ ai.

Cuối cùng tôi có thể sống tự do, muốn sống thế nào thì sống thế ấy…