- Trang chủ
- Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ
- Chương 36: Phần 6: Ấn Tòng
Chương 36: Phần 6: Ấn Tòng
Truyện: Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ
Tác giả: Sa La Song Thụ
- Chương 1: Phần 1: Lợi Thừ
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6: Phần 2: Đào Khí
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Phần 3: Hộ Môn
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Phần 4: Liên Vỹ
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28: Phần 5: Đế Hôi
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36: Phần 6: Ấn Tòng
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Phần 7: Hữu khuyết
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Phần 8: Nguyệt Đồng
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Phần 9: Mục Hoàng
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65: Phần 10: Song thân
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
1.
Một bình rượu đã vơi quá nửa.
Liễu Công Tử ợ rượu một cái, ánh mắt dõi theo những vì sao có phần mơ màng, ngẩn người hồi lâu, cuối cùng vẫn thấy nằm xuống thoải mái hơn, bèn ngã lăn ra.
Bên cạnh, Ti Cuồng Lan như thường lệ ngồi thẳng lưng, cũng đúng như lời hắn nói trước đó, dồn toàn bộ sự chú ý vào cảnh sao trời trăng sáng hiếm thấy bên trên. Hắn không uống thêm giọt rượu nào, tất cả đều để lại cho Liễu Công Tử, dẫu sao tên kia nói nhiều, tất nhiên sẽ khát nước.
“Ngươi không buồn ngủ à?” Liễu Công Tử chớp đôi mắt đã hơi khô, bên tai ngoài tiếng gió tiếng côn trùng, chỉ còn lại tiếng ngáy lên xuống xen kẽ của mấy tên đang nằm sõng soài dưới gốc cây.
Đào Yêu cuối cùng cũng mắng chửi Ti Cuồng Lan trong mắt nàng cho thỏa, vui vẻ tóm lấy Cổn Cổn làm gối, một tay đặt lên ngực Thạch Thiết Lam, một chân vắt ngang eo Ti Tĩnh Uyên, tư thế ngủ vô cùng bá đạo. Ma Nha chẳng biết từ lúc nào cũng lăn qua bên này, ôm cánh tay Ti Tĩnh Uyên ngủ say chảy cả nước miếng.
Chỉ có Ti Cuồng Lan là không hề mệt mỏi, chẳng ngáp lấy một cái.
“Ngươi cứ lải nhải mãi, phải đợi ngươi nói xong thì ta mới được yên tĩnh chứ.” Ti Cuồng Lan vẫn ngước nhìn sao trời, ánh trăng lặng lẽ chuyển dịch chiếu lên mặt hắn. Đúng là gương mặt hiếm thấy trong nhân gian, song lại chẳng đọc ra nổi biểu cảm gì, nếu có, thì cũng chỉ là gợn sóng lướt qua mặt nước sâu lắng.
“Thôi giả vờ đi.” Liễu Công Tử vươn vai một cái: “Rõ ràng ngươi rất muốn biết phần tiếp theo.”
“Tiếp theo chẳng phải quá dễ đoán sao.” Ti Cuồng Lan đáp thẳng: “Con rắn đó hẳn đã quay về nhà rồi.”
Liễu Công Tử ngẩn người, đoạn mỉm cười: “Không chừng là quay lại tìm người tính sổ thì sao?”
“Tính sổ có thể đợi mười năm, cứu mạng thì không thể trì hoãn một ngày.” Ti Cuồng Lan quay đầu nhìn hắn: “Chỉ cần không phải đồ ngu, nặng nhẹ gấp gáp, phải biết phân rõ.”
Nụ cười nơi khóe miệng Liễu Công Tử dần dần rút về: “Ngươi nói đúng, hắn đã quay về nhà rồi.”