Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Tối hôm đó, Hứa Doanh Doanh đăng trạng thái: ‘Ước gì hoàng tử của em bất ngờ xuất hiện’. Anh đã đi, đúng không?”
Thấy sắc mặt hắn khó coi, tôi bỗng thấy lòng mình nhẹ hẳn.
“Đêm đó, điều ước của con là mong lần sau bố chịu ở lại thổi nến cùng.
Anh nghĩ xem, anh đã làm những gì, còn tư cách gì mà xin chúng tôi tha thứ?”
Giang Hoài cúi đầu, im lặng hồi lâu.
Vài ngày sau, tôi nhận được bản thỏa thuận ly hôn đã ký cùng một bức thư.
【Xin lỗi Doanh Doanh, những lời hứa với em và Dương Dương, anh chẳng làm được cái nào. Cảm ơn em đã gánh vác và nuôi giữ gia đình suốt những năm qua.
Em muốn rời đi, anh không giữ nữa. Anh không mong em tha thứ, chỉ hy vọng sau này, khi anh ra tù, có thể cho anh một cơ hội bù đắp.】