Cô tin cha mẹ yêu mình, nhưng cô sợ họ cũng sẽ nghĩ như trước kia: con gái tốt nhất nên có một bến đỗ an toàn, chứ không phải lao tâm khổ tứ trong phòng thí nghiệm.

Cô vò nắm vạt áo, hồi lâu mới lí nhí:

“Ba, mẹ… con không muốn lấy chồng nữa. Con muốn hoàn thành giấc mơ dang dở năm xưa…”

Cha Lâm nhìn cô, hiểu rõ tâm ý, thở dài:

“Thôi được rồi. Con muốn làm thì cứ làm. Cực một chút cũng chẳng sao, miễn là con thích. Thứ thuộc về con, người khác không cướp được. Còn hôn nhân, nếu không gặp đúng người, thì chẳng phải chỉ cực một chút đâu.”

Mẹ Lâm xoa nhẹ tóc cô, dịu dàng:

“Ừ, con thích thì cứ làm. Chỉ cần nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, được không?”

Đúng lúc này, Lục Tư Kỳ bước đến, định chào hỏi thì nghe Ngữ Uyên tươi cười giới thiệu:

“Ba mẹ, đây là đàn anh con hồi đại học, giờ cũng là đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm, Lục Tư Kỳ.”

Ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy anh, nhiệt tình kéo anh lại.

Chưa kịp giới thiệu xong, anh đã chủ động chìa tay:

“Chào chú Lâm, chào dì Lâm.”

Sau cái bắt tay, anh không quấy rầy thêm, đi thẳng vào phòng thí nghiệm.

Ngữ Uyên cũng định theo vào, nhưng mẹ Lâm bỗng tò mò hỏi nhỏ, giọng lộ vẻ hóng chuyện:

“Nó năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạn gái chưa?”

Chương 19:

Nghe cha mẹ hỏi, tuy có chút nghi ngờ nhưng vì là phụ huynh, Lâm Ngữ Uyên cũng không nghĩ nhiều, trả lời thẳng:

“Anh ấy năm nay 26 tuổi, chưa có bạn gái. Sao thế ạ?”

Câu trả lời khiến mẹ Lâm rất hài lòng.

Tuổi tác xứng đôi, còn độc thân, lại thêm khoảnh khắc bà vừa chứng kiến—ánh mắt cưng chiều xen bất lực, nụ cười dịu dàng khi anh nhìn con gái mình—bà càng thêm ưng ý.

“Vậy con thấy, anh ấy là người thế nào? Đối xử với con ra sao?”

Lâm Ngữ Uyên thoáng liếc mẹ, đoán ra chút ý ngầm, nhưng thấy bà không bộc lộ gì, cô mới ngập ngừng rồi đáp:

“Anh ấy rất tốt, bình thường cũng quan tâm con nhiều lắm. Con được trở lại phòng thí nghiệm, cũng nhờ anh ấy.”

Nói đến Lục Tư Kỳ, cô vô thức kể nhiều hơn.

Cô không nhận ra nụ cười trên mặt mẹ mình gần như không giấu nổi.

“Ừ, vậy thì con nhớ phải đối xử thật tốt với cậu ấy nhé.”

Lời kết đầy ẩn ý của mẹ khiến không khí lắng lại.

Chẳng mấy chốc, cha mẹ cô nhận tin phải gấp rút bay sang một nước khác.

Từ chối lời đề nghị tiễn ra sân bay, họ bảo cô tập trung làm việc.

Cô đành đứng nhìn bóng dáng hai người khuất xa, trong lòng lại dâng lên cảm giác mất mát quen thuộc.

Từ bé, cô đã hiểu cha mẹ luôn bận rộn, quanh năm đi khắp các quốc gia. Mỗi lần gặp đều ngắn ngủi, chưa kịp tận hưởng lại phải chia xa.

Trở lại phòng thí nghiệm, tâm trạng vẫn chưa ổn, vừa ngồi xuống, trước mặt cô bỗng đặt một viên kẹo.

Ngẩng đầu theo hướng bàn tay, chẳng phải Lục Tư Kỳ thì còn ai.

Cô nhận lấy, bóc vỏ, viên kẹo dâu ngọt lịm tan trong miệng, xua đi phần nào nỗi buồn.

Đoàn tụ chỉ là tạm thời, chia ly cũng thế.

Cha mẹ rất yêu cô, dẫu bận rộn thế nào vẫn cố dành chút thời gian ở bên.

Một giờ cũng tốt, một ngày cũng được, một tuần cũng quý.

Lâm Ngữ Uyên khẽ cong khóe môi, ngước nhìn anh, ánh mắt long lanh như chứa cả bầu trời sao:

“Cảm ơn anh vì viên kẹo.”

Giọng cô kéo anh ra khỏi cơn ngẩn ngơ.

Đối diện nụ cười ấy, anh lúng túng quay đi, buông vài chữ cứng ngắc:

“Không… không có gì, A Uyên thích là được.”

Dù đã nghiêng mặt, vành tai đỏ rực của anh vẫn lọt vào mắt cô.

Cô thoáng ngơ ngẩn, không hỏi, chỉ thấy mặt mình cũng hơi nóng lên.

Chỉ một viên kẹo, một câu cảm ơn, sao anh lại phản ứng lớn đến vậy?

Tiến độ thí nghiệm thuận lợi, đến ngày đăng bài, cả mạng lại rộn ràng bàn tán.

Tối đó, thầy Trần Vận Bác hớn hở, vung tay đặt bao trọn một nhà hàng Trung, kéo cả nhóm đi ăn mừng.

Không ai từ chối—niềm vui thế này, ai cũng muốn chia sẻ.

Trong phòng tiệc, đồ ăn bày biện phong phú, vừa hợp khẩu vị vừa đủ đa dạng.

Trong lúc cụng ly, thầy Trần định gọi tên hai công thần mà chưa thấy, bèn hào hứng hô to:

“Nào, mọi người nâng cốc chúc mừng công lớn của Lục Tư Kỳ và Lâm Ngữ Uyên!”

Cả phòng rộn ràng, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía hai người—

Lúc này, Lục Tư Kỳ đang cúi đầu, tỉ mỉ gắp bớt hành ra khỏi đĩa cho Lâm Ngữ Uyên.

Tiếng trêu chọc càng vang dội.

Dù cô vội giành lại bát, cũng chẳng ngăn nổi ánh nhìn đầy ẩn ý của cả bàn.

“Tôi đã thấy rồi nhé, hai người ngày nào cũng cùng vào cùng ra phòng thí nghiệm. Trong thí nghiệm lại hay thì thầm to nhỏ, mau khai thật, tiến triển đến đâu rồi?”

“Chuẩn đấy! Tôi còn bắt gặp hôm nghỉ trưa, chị Lâm mệt quá gục ngủ trên bàn, anh Lục còn lén lấy áo khoác phủ lên. Nhìn cái dáng nâng niu ấy, cứ như đối diện báu vật vậy!”

Chương 20:

Lục Tư Kỳ bị trêu đến đỏ mặt, trước những tiếng cười đùa có phần quá đà của đồng nghiệp, anh chẳng biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể phất tay xua đám bạn:

“Mau ăn đi, ăn không chặn được miệng các cậu chắc!”

Nhưng mấy người đó nào dễ bỏ qua.

Cậu bạn ngồi cạnh anh nhướng mày đầy vẻ trêu chọc, giơ ngón tay chỉ vào anh:

“Xem ra còn chưa tiến thêm bước nào đâu nhé, anh Kỳ, tiến độ này không ổn rồi!”

“Nói linh tinh.” Lục Tư Kỳ vươn cánh tay dài ôm lấy vai cậu bạn, một tay bịt chặt miệng cậu, nghiến răng giải thích với Lâm Ngữ Uyên:

“A Uyên, đừng nghe cậu ta nói bậy, thằng này chỉ thích bịa đặt thôi.”

Cô gật đầu, tuy bị bao nhiêu ánh mắt vây quanh khiến không quen, nhưng vẫn cảm nhận rõ, tất cả chỉ là tò mò, không hề có ác ý.

Trong phòng thí nghiệm, mọi người đều nghiêm túc, hiếm khi có cơ hội náo nhiệt thế này.

Cậu bạn bị gọi là Thạch Diễn Triết là bạn cùng lớp cũ của Lục Tư Kỳ, từ đại học, lên nghiên cứu sinh, rồi cùng theo thầy Trần, đến giờ vẫn là anh em thân thiết.

Bị bịt miệng, cậu ta vùng vẫy, giọng ú ớ:

“Sai rồi anh Kỳ, mau buông tôi ra!”

Bàn tay vẫn giữ nguyên, không chút lay chuyển.

Diễn Triết đảo mắt, bày trò—“Phụt!”

Lục Tư Kỳ sầm mặt, lập tức buông tay, vội lấy khăn giấy lau đi lau lại trong lòng bàn tay, ánh mắt đầy chán ghét.

Cả phòng cười ầm lên.

“Thạch Đầu, thua thì chơi bẩn hả!”

Có người còn giơ ngón cái trêu chọc.

Diễn Triết nghênh mặt:

“Đâu có bẩn, đây gọi là công tâm vi thượng!”

Không khí náo nhiệt khiến bữa tiệc kéo dài tới tối muộn.

Có người đề nghị đi tiếp, cuối cùng cả nhóm chọn một quán bar có phòng riêng.

Âm nhạc ầm ĩ dưới lầu bị cách âm tốt, nhưng trong phòng riêng, mọi người nhanh chóng thả lỏng, giành micro hát hò, uống rượu.

Đối với Lâm Ngữ Uyên, cảnh tượng này quá xa lạ.

Từ nhỏ cha mẹ bận rộn, ít khi ồn ào; lấy chồng rồi, người kia cũng trầm tính, chẳng bao giờ như thế này.

Giờ nhìn đám đồng nghiệp đàn hát, cô vừa choáng váng, vừa thấy mới mẻ.

Có người mượn rượu tỏ tình, có người lôi nhau ra nhảy múa. Ấy thế mà cái náo động này lại mang đến cảm giác ấm áp khác thường.

Càng về sau, men rượu càng nặng, mọi người thay phiên chúc rượu.

Là công thần, Lục Tư Kỳ và Lâm Ngữ Uyên cũng bị dồn liên tục.

Cuối cùng, đa số rượu đều do Lục Tư Kỳ gánh thay cô.

Kết quả—khi tàn tiệc, say gục nhất chính là thầy Trần và… Lục Tư Kỳ.

Đỡ anh ngồi lên xe, đầu gục xuống vai cô, Lâm Ngữ Uyên bật cười khe khẽ:

“Rõ ràng không uống nổi mà còn cố, giờ thì hay rồi, say thành ma men luôn.”

Ánh đèn ngoài cửa kính lướt qua, chiếu lên gương mặt anh đỏ bừng, hơi thở phả nóng bên cổ cô.

Trong phút chốc, Lâm Ngữ Uyên khẽ ngẩn người, ngực bỗng như bị ai đó gõ nhẹ, run rẩy.

Chương 21:

Nghe cô trêu, Lục Tư Kỳ trong cơn say lại cọ người sát hơn, mái tóc mềm chạm nhẹ lên vành tai khiến Lâm Ngữ Uyên ngứa ngáy, phải nghiêng người tránh.

Anh lẩm bẩm vài câu, rồi tìm lại tư thế, lại dựa hẳn vào vai cô.

Mùi rượu quẩn quanh, nhưng kỳ lạ thay, cô không thấy khó chịu.

“A Uyên…”

Tiếng gọi khẽ như muỗi kêu, khiến cô ngỡ là ảo giác. Nhưng ngay khi cô căng tai muốn nghe rõ hơn, âm thanh ấy đã bị tiếng xe cộ ngoài đường nuốt trọn.

Chưa kịp hỏi, bác tài đã nhắc: “Đến nơi rồi.”

Đưa anh về, thấy anh loạng choạng nhưng vẫn biết tìm phòng ngủ, cô mới thở phào.

Ai ngờ chỉ một lát sau, trong phòng vang lên tiếng “bịch”.

Cô hoảng hốt chạy vào, thấy anh nằm dưới đất, mà chiếc chăn lại vắt nửa trên giường.

Rõ ràng anh đã ngã khỏi giường.

“Thật hết cách với anh.”

Cô đỡ anh trở lại, định kéo chăn đắp thì bất ngờ bị cánh tay dài ôm trọn, ghì chặt vào ngực.

“Anh buông ra…”

Cô giãy giụa, nhưng càng vùng vẫy, vòng tay kia càng siết chặt.

Trái tim cô đập loạn khi lồng ngực rắn rỏi áp sát, hơi thở phảng phất mùi rượu nóng hổi phả vào tai.

Và lần này, câu nói bỏ dở tối qua vang lên thật rõ ràng:

“A Uyên… anh thích em.”

Mặt cô đỏ bừng, hoang mang đến quên cả phản ứng.

Cô cố thoát ra, song cuối cùng lại mệt mỏi đến mức thiếp đi trong vòng tay ấy.

Đêm hôm đó, cả hai đều ngủ rất sâu.