CHƯƠNG 9

Truyện: Áp Lực Từ Mẹ

Tác giả: Sâu nhỏ đáng yêu

Đinh Huệ đã phát điên.

Bà ta tưởng rằng bắt cóc có thể đổi lấy điều kiện thương lượng, nhưng lại hoàn toàn không biết mình đang đối mặt với ai, càng không biết rằng xung quanh bà ta sớm đã bị giăng bẫy kín như thiên la địa võng.

“Cô giáo, em xin lỗi…”

Gương mặt Vương Tử Tình còn trắng bệch hơn lúc nãy.

Cô bé nhìn tôi, ánh mắt đầy sợ hãi và áy náy.

“Tất cả là tại em.”

“Không phải lỗi của em.”

Tôi đặt tay lên vai cô bé, cố gắng khiến giọng mình bình tĩnh:

“Sai là do Đinh Huệ. Cô phải lập tức đến đó. Cô sẽ để y tá ở lại chăm sóc em.”

Vương Tử Tình bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, trong mắt lóe lên sự quyết đoán.

“Nhà cũ ở ngoại ô của bố em có một căn hầm, mẹ từng nhốt em ở đó!”

Cô nhanh chóng đọc ra một địa chỉ.

Tôi nhìn vào tín hiệu định vị – hướng di chuyển trùng khớp với địa điểm mà cô bé vừa nói!

“Em sẽ chỉ đường cho vệ sĩ!”

Vương Tử Tình vội vàng nói:

“Cho em làm gì đó đi, cô giáo, em xin cô.”

Thời gian gấp rút, tôi gật đầu, đưa điện thoại cho cô.

Cô lập tức kết nối với đội vệ sĩ, chỉ dẫn tuyến đường gần nhất một cách nhanh chóng và rõ ràng.

Tôi vẫn giữ liên lạc với Cố Kính Vũ – anh ấy đang điều thêm người đến hiện trường.

Tín hiệu định vị dừng lại.

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bỗng dưng, trong điện thoại vang lên tiếng thét chói tai của Đinh Huệ:

“Tụi mày sao biết tao ở đây?! Đừng lại gần! Bằng không tao bóp chết nó!”

Sau đó là một tiếng động mạnh nặng nề, rồi là tiếng gào đau đớn của Đinh Huệ.

Cuối cùng, vang lên giọng nói bình tĩnh của vệ sĩ:

“Mục tiêu đã bị khống chế, cậu chủ nhỏ an toàn.”

Tiếp theo là tiếng còi cảnh sát vang lên dồn dập.

Tôi thở phào một hơi thật dài.

Đôi vai căng cứng của Vương Tử Tình cũng thả lỏng ra, chúng tôi nhìn nhau, cùng mỉm cười.

Cười rồi… cô bé đột nhiên bật khóc.

“Cô ơi, mẹ em sắp phải ngồi tù rồi.”

Chúng tôi đều hiểu, điều đang chờ đợi Đinh Huệ chính là án tù không thể tránh khỏi.

Lau khô nước mắt, Vương Tử Tình nhẹ nhàng mỉm cười:

“Cô ơi, cuối cùng em cũng được tự do rồi.”

Cô gái từng bị tình yêu ngột ngạt nhốt kín ấy, cuối cùng cũng hít được làn không khí đầu tiên của tự do.

Còn tôi – cũng đã học được một bài học sâu sắc về giáo dục.

Cảm giác này… thật tuyệt.