Hồi nhỏ, nhà tôi nghèo rớt mồng tơi.
Mẹ tôi vì muốn bồi bổ cho anh trai, đã mò mẫm cả buổi trong tuyết, bắt được một con rắn tam hoa đang ngủ đông.
Mẹ hầm thịt rắn cho mềm nhừ.
Anh tôi ăn đến miệng toàn dầu mỡ.
Không ngờ, hôm sau anh lại phát bệnh, giống như rắn, lăn lộn, uốn éo trên mặt đất.
Trong làng có ông ba chuyên coi tang ma, tính toán một hồi rồi nói: rắn hóa trăn, trăn thành giao.
Con rắn tam hoa này đã có đạo hạnh. Muốn nó nguôi giận, thì phải tìm một cô gái còn trong trắng gả cho nó.
Mà trong nhà tôi, người duy nhất còn giữ được trinh tiết chính là chị tôi.
1
Chị không chịu.
Mẹ tôi liền quỳ sụp xuống đất cầu xin, dập đầu đến bật máu.
Mẹ khóc lóc nghẹn ngào: “Con không cứu em trai, là muốn ép chết mẹ sao?”
Xung quanh, người ta chỉ trỏ, mỗi người một câu, nước bọt sắp dìm chết chị tôi.
Chị chẳng còn đường lui, đành rơi nước mắt gật đầu.
Mẹ lập tức lau khô nước mắt, hớn hở đứng dậy, thúc giục ông ba mau chóng làm lễ âm hôn cho chị và con rắn tam hoa.
2
Kể cũng lạ, sau khi cử hành âm hôn, chuồng heo nhà tôi thường xuất hiện vài ba con rắn, quấn chặt thành từng cuộn.
Mẹ tôi bắt được, chúng cũng không động đậy.
Mẹ cười toe toét, miệng gần rách tới mang tai: “Đây chắc chắn là sính lễ con rể tặng.
Dùng để bồi bổ cho cả nhà.”
Mẹ đem rắn nấu thành từng nồi canh, thơm lừng đến mức ai ngửi cũng thèm nhỏ dãi.
Tôi cũng chảy nước miếng.
Mỗi lần như thế, chị tôi đều siết chặt tay tôi, lắc đầu:
“Những con rắn đó không được ăn, dù chỉ một miếng.”
Tôi ngơ ngác nhìn chị: “Tại sao vậy?”
Chị hừ lạnh: “Vạn vật tranh sinh, kẻ mạnh sống sót.
Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép.
Nhưng ai là cá, ai là tép, ai nói chắc được?”
Tôi gãi đầu, chẳng hiểu nổi.
Chị thở dài, xoa đầu tôi: “Nói chung, mấy con rắn này tuyệt đối không được ăn. Nhớ kỹ chưa?”
Tôi gật đầu thật nghiêm túc.
Trong thế giới này, chị là người duy nhất tốt với tôi.
Lời chị, tôi cam tâm nghe theo.
3
Chớp mắt, chị đã mười tám tuổi.
Cũng đến lúc phải “động phòng” với con rắn tam hoa kia.
Mặt mẹ dài ngoằng: “Nuôi con gái lớn vất vả thế này.
Không gả chồng, lại phải gả cho một con rắn.
Thế thì mất bao nhiêu tiền sính lễ.
Anh cả nhà này cũng đến tuổi lấy vợ rồi, còn chưa có tiền cưới…”
Mẹ lải nhải không ngừng, miệng càng lúc càng quá đáng.
Ông ba trừng mắt: “Đủ rồi.
Mấy năm nay bà hưởng lợi thế là đủ rồi.
Bà còn lắm lời, chọc giận rắn tam hoa, coi chừng con trai bà lại phát bệnh.”
Mẹ mới ngậm miệng, tiu nghỉu.
Bà quay sang nắm tay chị, dặn đi dặn lại, bắt chị phải dốc hết sức mà hầu hạ rắn tam hoa thật chu đáo.
Để nó gửi thêm nhiều rắn về.
Chị không nói một câu.
Chỉ rút tay lại, lạnh lùng nhìn mẹ một cái.