- Trang chủ
- Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún
- Chương 12: 12: Y Hệt Dắt Husky Đi Dạo
Chương 12: 12: Y Hệt Dắt Husky Đi Dạo
Truyện: Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún
Tác giả: Tuyên Lê
- Chương 1: 1: Xuyên Sách Rồi
- Chương 2: 2: Đây Chính Là Sự Trừng Phạt Của Hắn Dành Cho Cậu Ta
- Chương 3: 3: Hợp Đồng Trợ Lý Sinh Hoạt
- Chương 4: 4: Trên Thế Giới Chỉ Có Duy Nhất Một Người
- Chương 5: 5: Trời Ơi Cứu Tôi
- Chương 6: 6: Sờ Sờ Ôm Ôm Hôn Hôn
- Chương 7: 7: Leo Giường
- Chương 8: 8: Khó Ăn
- Chương 9: 9: Mặc Cái Gì Đấy Xấu
- Chương 10: 10: Bùi Tổng Hôm Nay Sao Lại Khác Thường Như Vậy
- Chương 11: 11: Kế Hoạch Hoàn Mỹ Không Chút Sơ Hở Của Bùi Tổng
- Chương 12: 12: Y Hệt Dắt Husky Đi Dạo
- Chương 13: 13: Là Ai Trộm Quần Áo
- Chương 14: 14: Cậu Không Phát Hiện Ra Ánh Mắt Mình Si Mê Đến Mức Nào
- Chương 15: 15: Diệp Tĩnh Đường Lên Sân Khấu
- Chương 16: 16: Vượt Qua Được Hiểu Lầm Này Lại Đến Hiểu Lầm Khác
- Chương 17: 17: Lần Đầu Tiên Bùi Thư Thần Đáp Lại Lời Chúc Ngủ Ngon Của Cậu
- Chương 18: 18: Chú Ơi Chú Là Người Yêu Của Anh Con Ạ
- Chương 19: 19: Dì Hạng Và Từ Trác Thật Đáng Ghét
- Chương 20: 20: Lại Đây Ôm Một Cái
- Chương 21: 21: Bùi Thư Thần Hắn Chắc Chắn Trăm Phần Trăm Sẽ Không Động Tâm
- Chương 22: 22: Anh Có Thể Cắn Tôi Được Không
- Chương 23: Omega dính người thật phiền phức
- Chương 24: Bùi tổng ăn giấm
- Chương 25: Dám dùng lương hắn phát đi mua trà sữa cho người đàn ông khác
- Chương 26: Bùi tổng tùy hoàn cảnh mới mắc bệnh sạch sẽ
- Chương 27: Anh cắn đi
- Chương 28: Cố Trì Thanh bị cắn?!
- Chương 29: Mất khống chế
- Chương 30: Là người thì ai cũng thích hít mèo (∩˃o˂∩)♡
- Chương 31: Nhìn đã mắt không?
- Chương 32: Dù xong hay chưa, cậu cũng phải về cùng tôi.
- Chương 33: Chẳng nhẽ tổng tài là chó à!!?
- Chương 34: Sao cậu không ôm tôi?
- Chương 35: Món quà dành tặng Bùi tổng
- Chương 36: Mỳ trường thọ
- Chương 37: Trà xanh Diệp Tĩnh Đường 🍵
- Chương 38: Bùi tổng lại hóa chó à!?
- Chương 39: Bùi tổng có đáng yêu không?
- Chương 40: Không thể rời
- Chương 41: Làm nũng
- Chương 42: Bản nhạc dành cho bạn nhỏ
- Chương 43: Sủi cảo
- Chương 44: Đồng xu may mắn
- Chương 45: Bùi Hoàn Chi
- Chương 46: Bị bệnh
- Chương 47: Cậu... muốn hôn á.
- Chương 48: Chỉ là hắn không dám thừa nhận
- Chương 49: Ôn Mộ mất tích?
- Chương 50: Bùi tổng thất tình?
- Chương 51: Bùi ca
- Chương 52: Cậu ấy vốn dĩ thích tôi
- Chương 53: Rời đi
- Chương 54: Hiểu lầm
- Chương 55: Hội chứng alpha bộc phát tính chó
- Chương 56: Cậu rất muốn được ôm lấy Bùi Thư Thần, ngay lúc này
- Chương 57: Dính người
- Chương 58: Đang nhớ em
- Chương 59: Công thức làm thịt Bùi cẩu
- Chương 60: I blessed the day I found you
- Chương 61: Hoàn chính văn
- Chương 62: Phiên ngoại 1: Bé con
- Chương 63: Phiên ngoại 2: Một nhà ba người (Hoàn toàn văn)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Phòng ngủ của Bùi Thư Thần lớn cực kỳ, có cả cửa sổ sát đất hướng ra hoa viên đằng sau biệt thự, trước cửa sổ đặt một chiếc bàn tròn cùng một chiếc sofa đơn, ở phía cuối giường lớn rộng hai mét còn có một chiếc ghế đệm dài[1].
Công nhân lắp đặt chuyển giường đôi sang bên cạnh, chừa ra một khoảng trống thừa sức đặt thêm một cái giường đơn nữa.
Từ bây giờ Ôn Mộ sẽ ngủ trên chiếc giường đơn nhỏ này.
Cậu có chút thất vọng, bởi vì nói thật thì, phòng của Bùi tổng mặc dù rộng rãi xa hoa, nhưng cậu vẫn thích căn phòng nhỏ ấm áp kia hơn.
Tuy cũng vẫn là ăn nhờ ở đậu, nhưng dù sao nơi đó cũng là không gian chỉ thuộc về riêng cậu thôi.
Nhưng mà Ôn Mộ là một nhân viên rất chuyên nghiệp, cậu hiểu được đạo lý vì tiền mà làm việc, Bùi tổng muốn cậu làm cái gì cậu cũng sẽ làm theo mà không oán giận câu nào.
Công nhân lắp đặt xong giường nhỏ, lại lắp thêm cái cửa phòng mới cho Bùi Thư Thần, quét dọn sạch sẽ xong xuôi thì rời đi.
Bên trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Ôn Mộ, cậu trở về căn phòng nhỏ của mình, tiếp tục viết kịch bản lúc nãy đang làm dở.
Vừa mới ngồi xuống, giao diện website b*n r* một cái thông báo.
Là khách hàng mà hôm qua cậu đã viết kịch bản video ngắn cho kia, đối phương đưa ra đề nghị muốn được hợp tác lâu dài với cậu.
Ôn Mộ kích động cùng đối phương trò chuyện, bên đó đưa ra lương thỏa thuận, video dài năm phút là hai nghìn tệ, còn đối với những video dài từ mười đến mười lăm phút sẽ tính riêng giá khác.
Oa.
Ôn Mộ không có tiền đồ cảm thán một tiếng.
Cậu tỉ mỉ xem lại hợp đồng lần nữa, cảm thấy không có vấn đề gì, dứt khoát ký hợp đồng điện tử với đối phương.
Hợp đồng có kỳ hạn một tháng, mỗi cuối tuần cần gửi bốn kịch bản video ngắn.
Ôn Mộ tính toán một chút, như vậy là một tháng đã kiếm được ba vạn rồi! Hơn nữa loại kịch bản ngắn này cậu có thể viết một lèo là xong, không mất tí công sức nào.
Không ngờ vừa đến thế giới này cậu đã kiếm được một công việc lương ba vạn tệ, mặc dù chỉ là tạm thời thôi nhưng cậu đã rất vui vẻ rồi.
Tiền công hai nghìn tệ cho một cái video chỉ dài có năm phút mà thôi.
Mà một bộ phim truyền hình, bình thường mỗi tập dài đến tận 45 phút, thế nên nếu cậu viết kịch bản cho phim truyền hình, chẳng phải sẽ kiếm được tận 20 nghìn tệ cho một tập hay sao?
Mặc dù thực tế thì không có chuyện dễ ăn như vậy đâu, hơn nữa với mức giá ấy thì cũng không đến lượt các biên kịch mới nhập môn tranh giành.
Ôn Mộ ở thế giới cũ chuyên viết hộ cho người ta, mỗi tập phim chỉ kiếm được không quá năm nghìn tệ, hơn nữa chỉ mỗi chuyện được đặt viết kịch bản hay không cũng đã rất khó khăn rồi.
Cho nên ký được cái hợp đồng này, cậu cảm thấy đó không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà còn là sự khẳng định đối với năng lực của cậu.
Cậu vào app video quả dâu[2] tìm kiếm tài khoản của bên đối tác, kịch bản mà cậu gửi vẫn chưa được phát hành, chắc là đang trong quá trình quay, nhưng điều này cũng đã thể hiện rằng đối phương công nhận cậu, vì tuy chưa biết hiệu quả sau khi công chiếu video ra sao mà họ đã quyết định ký hợp đồng với cậu luôn rồi.
Ôn Mộ ngâm nga một giai điệu, đi đến cái siêu thị đắt muốn chết lần trước kia mua hoa quả.
...
Buổi tối sau khi Bùi Thư Thần tan làm ở công ty, như thường lệ hắn ở trong thư phòng còn Ôn Mộ ngồi bên ngoài phòng khách nhỏ, ai làm việc người nấy.
Đêm nay tổng tài đại nhân không có muốn uống cà phê, chỉ gọi cậu đi rót một ly nước.
Ôn Mộ lấy ra đồ đã sớm chuẩn bị tốt.
Bùi Thư Thần uống một hớp, cau mày: "Đây là cái gì?"
"Là nước lê chưng đường phèn đó." Ôn Mộ nói, "Hai ngày nay tôi để ý thấy ngài thỉnh thoảng ho khan..."
"Khó uống." Bùi Thư Thần trước sau như một đả kích cậu.
Ôn Mộ biết Bùi Thư Thần không phải người xấu thật, lá gan cũng ngày càng to lên: "Hai ngày nay cổ họng của ngài khàn như vậy, nước lê có thể giúp giải nhiệt trị ho, ngài có thể, có thể uống nhiều hơn một chút được không?"
Bùi Thư Thần không phải người hoạt ngôn, nhưng do công việc nên hắn bắt buộc phải nói rất nhiều.
Ôn Mộ để ý thấy buổi tối có lúc hắn phải bàn chuyện qua điện thoại rất lâu, sau đó giọng nói trở nên khàn khàn, môi cũng bị khô.
Cho nên ban ngày cậu đi mua tuyết lê, cho thêm đường phèn rồi chưng lên thành nước.
Cậu cũng không phải vì mục đích đòi tiền nên mới đối xử tốt với Bùi Thư Thần, mà là vì cảm thấy Bùi tổng đối với cậu thật sự rất tốt, cho cậu tiền mà không cần cậu phải làm bất cứ cái gì, trong lòng cậu có băn khoăn, nên muốn làm chút gì đó trong khả năng để báo đáp lòng tốt ấy, dù chúng có nhỏ bé không đáng kể đi chăng nữa.
Hơn nữa bản tính của Ôn Mộ dường như rất thích chăm sóc người khác, từ hồi còn ở cô nhi viện cũng đã như thế rồi, cậu luôn chủ động chăm sóc những đứa trẻ khác, giúp đỡ bảo mẫu chia sẻ áp lực.
Sau này lên đại học cậu cũng hay mang cơm cho đám bạn cùng ký túc xá, hoặc là điểm danh trên lớp hộ các bạn.
Cậu thích đối xử tốt với người khác, nhìn thấy mọi người xung quanh vui vẻ, bản thân cậu cũng cảm thấy vui lây.
Bùi Thư Thần nhíu nhíu mày.
Omega này đúng là gian xảo mà.
Chắc là bây giờ hắn đang phát bệnh rồi, bởi vì mỗi lần như thế, hắn lại không tự chủ được mà không thể tỏ ra hung ác với Omega, thậm chí còn sinh ra cảm giác muốn ỷ lại, làm hắn không sao từ chối nổi thỉnh cầu của đối phương.
Bùi Thư Thần bưng chén lên uống cạn nước lê, lấy kính mắt xuống xoa xoa mi tâm: "Thay quần áo đi, theo tôi ra ngoài chạy bộ."
"Được rồi." Ôn Mộ thấy hắn đã uống sạch, mặt mày cong cong dọn dẹp ly chén, sau đó đi thay quần áo thể thao.
...
Biết kiểu gì cũng phải tập thể hình, nếu không thì cái dây thần kinh nóng nảy trong đầu kia sẽ không để yên cho hắn mất, thế nên Bùi Thư Thần đơn giản thả mình ra bên ngoài chạy bộ.
Nơi này là khu dân cư giàu có, trị an rất tốt, tỷ lệ diện tích đất sử dụng không nhiều, độ che phủ cây xanh lại cao, trang thiết bị và cơ sở hạ tầng xung quanh đều đầy đủ, cho nên tất nhiên sẽ không thiếu địa điểm tập thể dục ngoài trời.
Ôn Mộ gian nan chạy đằng sau Bùi Thư Thần, thở hồng hộc hồng hộc, cậu không chạy nổi nữa đâu, sắp chết luôn rồi đây này.
Bùi Thư Thần một mình chạy lên phía trước, sau đó giảm tốc độ lại, chờ Ôn Mộ đuổi kịp, còn tặng kèm cho cậu cái ánh mắt "Sao cậu yếu ớt vậy hả" nữa.
Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của đối phương, trong lòng Ôn Mộ ủy khuất tự ôm ôm bản thân một cái.
A và O không giống nhau, tố chất thân thể của Omega làm sao có thể so được với Alpha cơ chứ.
Trong lúc Bùi Thư Thần dừng lại chờ cậu, bên cạnh bọn họ có một cô gái đang dắt chó đi dạo chạy ngang qua.
Chú chó Husky lao vun vút về phía trước, cô gái kéo dây dắt chó hổn hà hổn hển chạy theo đằng sau, sau đó chú chó Husky tạm đứng lại để đợi chủ nhân đang mệt đến gần chết của nó.
Lúc tổ hợp cô gái cùng chú chó dừng lại, Bùi Thư Thần lại chạy về phía trước, Ôn Mộ sống dở chết dở bám theo sau, một lát sau, Ôn Mộ không chạy nổi nữa, bọn họ lần thứ hai bị cô gái cùng chú chó vượt qua.
Cứ như vậy tận mấy hiệp, lúc cô gái chạy ngang qua Ôn Mộ, hai người cùng lúc trao cho nhau ánh mắt của những người cùng khổ.
"Phát ngốc cái gì đấy?" Âm thanh bất mãn của Bùi Thư Thần vang lên bên tai.
Ôn Mộ hoàn hồn: "A, không có gì."
Thật ra cậu đang suy nghĩ, thế quái nào cậu lại có cảm giác mình cùng Bùi tổng chạy bộ sao giống hệt như cô gái vừa rồi dắt chó Husky đi dạo ấy nhỉ.
Tât nhiên lời này cậu không dám nói ra đâu, sợ Bùi tổng giết cậu luôn mất.
...
Sau khi phát tiết hết tinh lực dư thừa, Bùi Thư Thần trở lại bình thường, cơ thể lẫn tinh thần đều cực kỳ sảng khoái.
Còn Ôn Mộ thì uể òa uể oải, suy sụp lết cái thân tàn tạ trở về phòng của mình tắm rửa.
Chỉ có khi nào Bùi Thư Thần muốn đi ngủ, Ôn Mộ mới được bước vào phòng của hắn, còn lại những lúc khác vẫn ở trong gian phòng kia của cậu.
Cậu tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ngủ rồi đi đến phòng của Bùi Thư Thần.
Cửa để mở, nhưng cậu không dám trực tiếp đi vào, đành đứng bên ngoài gõ cửa một cái.
"Vào đi."
Ôn Mộ vừa bước vào, thấy Bùi Thư Thần từ trong phòng tắm đi ra, tay vẫn đang cài cúc áo ngủ.
Hắn không đeo kính, tóc cũng không giống như ban ngày chải ngược hết về phía sau mà để xõa tung trên trán, làm cho hắn nhìn qua trông có thêm mấy phần bình dị gần gũi.
Dường như trái tim của Ôn Mộ đang đập cực kỳ nhanh, ngón tay cậu sốt sắng nắm lấy ống quần.
Cậu không phải là đang sợ sệt, mà là thẹn thùng.
Bùi Thư Thần lúc đi ngủ không đeo vòng tay, cho nên phòng ngủ của hắn là nơi có lượng tin tức tố Alpha dày đặc nhất trong nhà.
Hoàn cảnh như vậy khiến cho suy nghĩ của Ôn Mộ không thể khống chế được mà đi chệch đường ray, trong đầu nhảy ra hình ảnh lúc cậu vừa mới xuyên qua.
Bùi Thư Thần cũng khó giải thích được lúng túng.
Đây là lần đầu tiên có người tiến vào lãnh địa riêng tư của hắn, từ hồi còn bé cho đến tận bây giờ, hắn còn chưa bao giờ ngủ cùng phòng với người khác đâu – ba ngày hôm trước không có tính.
"Đứng đó làm gì, đi ngủ." Hắn thúc giục.
"Ừm." Ôn Mộ nghe lời đi tới bên giường đơn nhỏ, quy củ nghiêm chỉnh mà nằm xuống.
Sau đó, Bùi Thư Thần cũng nằm xuống, tắt đèn.
Trầm mặc một lát, thanh âm trầm thấp lạnh nhạt vang lên: "Tuần sau tôi đi nước Anh, cậu đi với tôi, ngày mai tài xế sẽ đưa cậu đi xin thị thực."
"Được." Ôn Mộ đáp lại.
Trong phòng lại lâm vào yên tĩnh, Ôn Mộ nhỏ giọng nói: "Bùi tổng ngủ ngon."
Trong dự đoán, không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.
Tất nhiên là Bùi Thư Thần nghe được, hơn nữa trong lòng còn bị quấy nhiễu đến không yên.
Thanh âm của thiếu niên trong trẻo sạch sẽ, vừa ngoan ngoãn lại vừa mềm mại.
Nhưng đối phương càng ngoan, hắn lại càng buồn bực.
Tên Omega này giả vờ ngây thơ giỏi thật đấy, nếu không phải tâm chí hắn kiên định, có lẽ dưới sự khống chế của tin tức tố, chỉ sợ hắn đã bị che mắt từ lâu rồi.
Hắn một mặt phải chống lại khao khát muốn được tiếp xúc càng nhiều hơn cùng Omega, mặt khác lại phải cảnh giác với bộ mặt thật bên dưới vẻ ngoài vô hại của cậu ta nữa.
Quá là mệt mỏi mà.
Trong bóng tối Bùi Thư Thần không tiếng động thở dài.
Hắn không biết mình còn có thể chống được bao lâu nữa.
Xế chiều hôm nay, hắn đến chỗ bác sĩ Triệu để khám lại.
CT não bộ vẫn giống như trước, bên trong có một vùng bóng tối nho nhỏ, diện tích không bị tăng lên nhưng so với lúc trước cũng không hề thu bé lại tẹo nào.
Bác sĩ Triệu nghe hắn nói mỗi ngày bệnh sẽ đều phát tác một lần thì lộ ra vẻ lo lắng.
"Đáng lẽ không nên như vậy mới đúng, có phải cậu không làm theo lời tôi nói đúng không."
Bùi Thư Thần một bộ cao quý lãnh diễm – tại sao tôi phải nghe lời cậu hả.
Bác sĩ Triệu bị bộ dạng khó chơi của hắn làm cho tức chết: "Bác sĩ chúng tôi ghét nhất cái loại bệnh nhân không chịu nghe lời như cậu đó."
"Cũng đâu có bị nặng hơn đâu?" Bùi Thư Thần thấy không có vấn đề gì nói.
"Thế chả lẽ cậu không muốn khỏi bệnh hoàn toàn hả? Hay là để tôi lập cho cậu một cái đền thờ trinh tiết nhé!"
Bóng tối bên trong não bộ không biến mất, thì sớm muộn cũng sẽ trở thành mầm họa.
Nói không chắc nếu một ngày nào đó khi hắn phát bệnh mà không có Omega ở bên cạnh, bệnh tình sẽ trở nên càng tồi tệ hơn, từ đó không thể nào cứu vãn được nữa, cũng không bao giờ có thể loại bỏ được ảnh hưởng của nó.
Hơn nữa, bác sĩ Triệu còn khuyên hắn: "Tôi đã kiểm tra hồ sơ chẩn đoán và điều trị của một bệnh nhân mắc hội chứng này rồi, bước đầu tổng kết ra được một quy luật, đó chính là người bệnh càng thân mật cùng Omega xứng đôi, càng có thể ngăn chặn bệnh tình phát tác.
Nói trắng ra là, nếu giống như cậu ở trong cùng một không gian với cậu ấy, hấp thụ một chút ít tin tức tố, thì có thể kéo dài khoảng cách phát bệnh đến mười hai tiếng, nhưng chỉ cần cậu ôm cậu ấy một cái thôi, thì cái khoảng cách này đã biến thành mười tám tiếng rồi."
"Đây chỉ là một con số ước tính thôi, bởi vì số lượng ca mắc bệnh quá ít, nhưng mà bệnh nhân duy nhất hoàn toàn khỏi bệnh kia đúng là có cái quy luật như vậy, mà giả dụ như cậu có trao đổi chất lòng cơ thể với Omega, như là hôn môi, đánh dấu tuyến thể, hay là l*m t*nh chẳng hạn, thì khoảng cách phát bệnh sẽ được kéo dài rất nhiều, có thể là một tuần, thậm chí là cả một tháng cũng không phát tác."
Nghe qua rất là hấp dẫn, thế nhưng Bùi Thư Thần không hề bị lay động xíu nào.
Đúng là khi phát bệnh, cái cảm giác không thể khống chế được bản thân cũng chả dễ chịu gì mấy, nhưng hắn có sự kiên trì của chính mình, trừ phi bất đắc dĩ, còn không thì hắn sẽ không bao giờ có cái quan hệ trao đổi chất lỏng với Ôn Mộ đâu.
- ----------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Thư Thần: Ha, tôi sẽ không thân mật với cậu ta đâu, thật buồn nôn.
Một thời gian sau.
Bùi Thư Thần: Em bé ơi, lại đây cho anh cắn một miếng nào.
Chú thích:
[1] Ghế cuối giường:
[2] App video quả dâu: hay app Caomei, một app video bên Trung Quốc.