Đọc từ đầu:

__________

Trước khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm, Cố Chi Yến vẫn còn nuôi hy vọng mong manh.

Nhưng sau khi xem xong, hy vọng ấy hoàn toàn tan vỡ.

Chỉ vài tờ giấy mỏng, trang cuối cùng ghi rõ kết luận:

“Không xác thực Lục An là mẹ ruột sinh học của Cố Chi Yến.”

“Không xác thực Cố Minh Kiến là cha ruột sinh học của Cố Chi Yến.”

Đó là kết quả của Cố Chi Yến.

Lộ Hiểu Tình cũng nhận được kết luận tương tự.

Ba người: Cố Chi Yến, Lộ Hiểu Tình và dì tôi – đều sững sờ không dám tin.

Lộ Hiểu Tình nhìn chằm chằm vào tờ giấy, lẩm bẩm:

“Không thể nào… rõ ràng em nghe thấy bà ấy nói đã tráo đổi hai đứa trẻ…”

Dì tôi cũng khó lòng tin nổi:

“Sao mày lại thật sự là con tao được chứ…”

“Dì Lâm, dì có thấy kỳ lạ không?” – Mẹ tôi từ phía sau bước tới, chậm rãi lên tiếng –

“Tại sao năm xưa rõ ràng dì đã tráo con, vậy mà kết quả lại cho thấy nó là con gái ruột của dì?”

Dì tôi giật mình ngẩng đầu, trừng mắt nhìn mẹ tôi.

Mẹ tôi bật cười khẩy:

“Năm đó dì cứ đòi sinh cùng ngày, cùng bệnh viện với tôi, tôi đã cảnh giác từ lâu rồi.

Lúc dì lẻn vào phòng bệnh tráo con, tôi biết hết.

Ngay sau đó, tôi đã bảo Cố Minh Kiến và cô Vương bí mật đổi lại đứa bé.”

“Cho nên, tôi rất chắc chắn.”

Lúc này ba tôi bước lên, choàng tay ôm vai tôi:

“Cố Chi Dao chính là con gái của tôi.”

Nhìn thấy ba mẹ kiên định đứng bên cạnh mình, vành mắt tôi bất giác nóng lên.

Lộ Hiểu Tình không thể chấp nhận sự thật, bật khóc rồi chạy ra ngoài.

Dì tôi run run môi, định nói gì đó nhưng lại không phát ra tiếng.

Mẹ tôi nhìn thấy thế, hừ lạnh một tiếng:

“Là do chính dì chọn con đường đó. Sống khổ thì đổ lỗi tại tôi và ba mẹ không giúp.

Tôi đã giúp dì quá đủ rồi, vậy mà dì còn dám mơ tưởng dùng chính con gái ruột của mình để cướp thân phận của con tôi, để nó được sống tốt hơn.”

“Trên đời này làm gì có chuyện vừa ác độc vừa được hưởng phúc như thế!”

“Từ nay về sau tôi sẽ không giúp dì nữa. Sống sao thì tự lo lấy!”

Nói xong, cả nhà tôi cùng rời đi.

Tôi cảm thấy rất vui.

Sau ngần ấy tháng ngày lo lắng, bất an, cuối cùng cũng chứng minh được tôi chính là con ruột của ba mẹ.

Chấm dứt toàn bộ vở hài kịch này.

Còn kẻ khơi mào mọi chuyện – Cố Chi Yến – thì chẳng vui vẻ gì.

Vì có người vừa báo tin:

Đã liên lạc được với gia đình năm xưa đã tráo con.

Ngày mai, họ sẽ đến nhà tôi.

Chương 11

Sáng sớm hôm sau, ba mẹ tôi đã dậy từ rất sớm, hồi hộp chờ đợi.

Cặp vợ chồng đến nhà ăn mặc chỉnh tề, phong thái nhã nhặn, lịch sự.

Đi phía sau họ là một cô gái dáng người mảnh mai, cử chỉ tao nhã.

Đến khi nhìn rõ khuôn mặt cô ấy, tôi không kìm được mà bật thốt lên:

“Lộ Giai?!”

“Cố Chi Dao?” – Lộ Giai kinh ngạc nhướng mày nhìn tôi.

“Chị ơi? Hóa ra chị thật sự là chị ruột của em!” – Tôi mừng rỡ lao nhanh xuống cầu thang.

Cả hai bên gia đình đều vô cùng bất ngờ:

“Hai đứa quen nhau à?”

Tôi tươi cười nhìn ba mẹ:

“Chúng con quen từ nhỏ rồi ạ. Con vẫn luôn gọi chị ấy là chị Giai mà, không ngờ chị ấy thật sự là chị gái con.”

Lộ Giai rõ ràng được sinh ra và nuôi dưỡng trong một gia đình có điều kiện.

Ba mẹ nuôi cô ấy như con gái ruột, nuôi dạy cực kỳ tốt.

Ba mẹ tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Lộ Giai, thấy chỗ nào cũng vừa lòng.

Hai bên gia đình vui vẻ trò chuyện rôm rả, chỉ có Cố Chi Yến là lặng lẽ ngồi trong góc lau nước mắt.

Cuối cùng, hai bên đạt được thỏa thuận:

Lộ Giai vẫn sẽ chủ yếu sống ở Úc, nhưng mỗi năm sẽ dành một khoảng thời gian về sống cùng gia đình tôi.

Khi xác định Lộ Giai sẽ ở lại nhà một thời gian tới, ba mẹ tôi vui mừng khôn xiết, lập tức dặn quản gia dọn lại phòng ngủ chính tầng ba – căn phòng có ánh sáng đẹp nhất.

Cả nhà ai nấy đều hân hoan chào đón sự xuất hiện của Lộ Giai.

Không một ai nhớ đến việc trong nhà còn có một người tên là Cố Chi Yến.

Mãi đến bữa tối, Cố Chi Yến mới xuất hiện.

Chương 12

“Ba, mẹ…” – Cố Chi Yến đứng trước bàn ăn, khẽ gọi một tiếng.

Ba mẹ tôi lúc này mới như sực nhớ ra, lúng túng nhìn Lộ Giai rồi gượng giới thiệu:

“Đây là… con trai chúng ta, Cố Chi Yến.”

“Chào anh.” – Lộ Giai gật đầu nhẹ, thái độ lạnh nhạt như dự đoán.

Cố Chi Yến nhìn thấy vậy, khẽ mím môi, không nói gì.

Mọi người cùng ngồi vào bàn, ba mẹ tôi nhiệt tình gắp thức ăn cho Lộ Giai.

Đùi gà vốn là món Cố Chi Yến yêu thích nhất – trước kia luôn là một cái cho tôi, một cái cho anh ấy.

Bây giờ cả hai cái đều nằm gọn trong bát của Lộ Giai.

Tôi ngồi bên, mỉm cười nhìn chị.

Suốt bữa tối, Cố Chi Yến ăn rất trầm lặng.