(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Trong lúc truyền, tôi đã đăng đoạn video bí mật quay lại cảnh cha tôi đột nhập vào phòng bệnh, siết cổ và cướp thẻ ngân hàng của tôi tối hôm qua.
Lần này thì… những kẻ độc miệng trên mạng cuối cùng cũng im bặt.
Bộ mặt thật của cha tôi bị vạch trần không sót một góc tối nào.
Cùng lúc đó, thông báo từ cảnh sát cũng được công khai
Họ tái hiện toàn bộ vụ việc cô giáo bị bắt cóc, chi tiết, rõ ràng, không thiếu nửa chữ.
Cuối cùng, tôi được rửa sạch mọi oan khuất.
Có không ít cư dân mạng cảm động, họ bắt đầu kêu gọi quyên góp để giúp tôi có tiền học đại học.
Thực ra… tôi nghèo đến mức sắp không đủ tiền truyền dịch rồi.
Nhưng tôi vẫn từ chối.
Chỉ cần thoát được khỏi nanh vuốt của ác quỷ ấy, tôi đã mãn nguyện lắm rồi.
Tôi có tay có chân.
Tương lai, tôi có thể làm thêm, tự nuôi sống chính mình.
Tôi vốn định sau khi truyền dịch xong hôm nay thì sẽ làm thủ tục xuất viện.
Nhưng bác sĩ lại thông báo với tôi:
“Phí nằm viện của em đã có người thanh toán thêm 5000 tệ rồi.”
Trong phong bì ấy, là một chiếc thẻ ngân hàng, kèm theo một bức thư viết tay.
【Cháu trai à, khi mọi người vu khống rằng chính cháu đã đẩy con trai tôi xuống sông, tôi cũng từng dao động, bị lời nói của họ làm mờ mắt.
Vì vậy, lúc đó tôi đã chọn cách im lặng.
Tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì điều đó.
Trong thẻ này có 1 triệu tệ, mật khẩu là 123456.
Cháu đừng từ chối, vì số tiền này không phải là tiền thưởng vì cứu người, mà là khoản bù đắp cho những tổn thương oan uổng mà cháu đã phải chịu.
Đây là thứ cháu xứng đáng được nhận.
Gia đình bác chuẩn bị ra nước ngoài du lịch, có lẽ phải rất lâu nữa mới trở về.
Cuối cùng, chúc cháu thi đỗ vào một ngôi trường đại học như mơ ước.】
Tôi đứng đó, nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngân hàng nặng trĩu, lòng bỗng dưng trào dâng vô vàn cảm xúc không tên.
20
Vài ngày sau, cảnh sát đến nhà để tiến hành điều tra vụ bạo hành gia đình của cha tôi.
Tôi kể tất cả mọi chuyện mình biết, không giấu giếm nửa lời.
Tôi cũng nói thêm:
“Trên người em gái tôi cũng có vết thương, các anh có thể kiểm tra.”
Cảnh sát ghi chép đầy đủ rồi rời đi.
Không bao lâu sau, chủ nợ của cha tôi đến gõ cửa.
Bọn họ yêu cầu tôi trả 40 nghìn tệ để “giải quyết êm đẹp”,
còn mặt dày nói:
“Cha nợ, con trả đó là lẽ đời!”
Hiện tại tôi đã có tiền, nhưng tôi sẽ không trả thay cho ông ta dù chỉ một xu.
Tôi nhìn thẳng vào đám chủ nợ, lạnh lùng nói:
“Có bản lĩnh cho vay thì tự đi mà đòi về.
Tôi là người nghèo, không có tiền, cũng không có mạng để các người lấy đâu.”
Đám chủ nợ kia chỉ là mấy gã cờ bạc trong vùng, chẳng phải hạng ác ôn gì.
Đối mặt với lời tuyên bố dứt khoát của tôi, bọn họ có chửi vài câu cũng chỉ là cho có lệ, cuối cùng đành ngậm ngùi bỏ đi.
“Đợi cha mày ra tù rồi, bọn tao sẽ tính sổ với ông ta!”
Tốt thôi.
Muốn lấy tiền từ tôi?
Không có cửa.
21
Thời gian trôi qua, kỳ thi đại học đã có điểm.
Tôi không thi xuất sắc, nhưng cũng không tệ.
Điểm số đủ để tôi đỗ vào một trường đại học chính quy.
Khi giấy báo trúng tuyển được gửi tới, tôi lập tức rời khỏi thành phố này, không do dự lấy một giây.
Trước khi khai giảng, cả cha và em gái tôi đều đã bị kết án.
Cha tôi phải chịu tội với các cáo buộc: bắt cóc, cướp giật, cố ý giết người không thành, và bạo hành gia đình bản án hơn chục năm, không có cửa ra sớm.
Còn em gái tôi, tội nhẹ hơn, nhưng cũng phải vào trại cải tạo vài năm mới ra được.
Tôi cuối cùng đã thoát khỏi cái hố đen ấy.
Mang theo tấm thẻ ngân hàng, giấy báo nhập học, và một trái tim chưa bao giờ từng được yêu thương trọn vẹn, tôi bước vào cuộc đời mới.
Bọn họ đều đã nhận lấy quả báo xứng đáng.
Còn tôi, thì bình an bước vào cánh cổng đại học.
Sau khi tốt nghiệp, tôi chọn đến một thành phố xa lạ nơi không ai biết tôi là ai.
Tôi tìm được một công việc ổn định, rồi dùng tiền thưởng tự mua cho mình một căn hộ nho nhỏ.
Không lớn, nhưng đó là ngôi nhà thuộc về riêng tôi.
Một hôm sau giờ tan sở, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ.
Người ở đầu dây bên kia mở miệng đã gọi:
“Anh ơi…”
Tôi mới sực nhớ ra — đến lúc em gái mãn hạn cải tạo rồi.
“Anh à, em ra tù rồi… Giờ em một mình, không biết sống sao cả. Anh đón em về được không?”
Tôi chỉ cười nhạt:
“Đợi sau này cha ra tù, hai người lại có thể về với nhau.
Em vẫn có thể giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp cho ông ấy.
Em chẳng từng nói thích ở cái nhà đó à? Vậy thì cứ ở lại đó suốt đời đi.”
“Đừng tìm tôi nữa. Tôi đã chuyển hộ khẩu.
Từ cái ngày em bán đứng tôi… chúng ta đã không còn là người một nhà.”
“Anh… anh ơi, em sai rồi… anh nghe em nói đã!”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Chặn số block toàn diện.
Có những người, lòng đã mục rữa, lương tri không còn.
Tôi mà mềm lòng, mới là người chịu báo ứng.
Nếu kiếp này họ vẫn chấp mê bất ngộ, thì tôi chỉ có thể nói:
Họ đáng nhận lấy kết cục bi thảm. Không đáng được cứu rỗi.
Từ nay về sau
Tôi chỉ sống cho chính mình.