Tôi còn đăng cả video dân làng gây rối ở nhà máy, và đoạn trích từ camera giám sát ghi lại cảnh Ngưu Cường phóng hỏa đốt kho hàng.
Sự thật được phơi bày, cư dân mạng lập tức đổi chiều, đồng loạt đứng về phía bố tôi.
【Thì ra là vậy! Ông chủ Thẩm đúng là người tốt thật sự!】
【Ngưu Cường đúng là đồ cặn bã, dám bôi nhọ một người có lương tâm như vậy. Tôi vừa tra thử giá thị trường, lông vịt chỉ khoảng bảy tệ một cân, ông Thẩm thu tận mười tệ, thế mà còn bị vu oan.】
【Ông Thẩm lo nghĩ cho bà con như vậy mà lại bị phản bội bởi cả làng. Đúng là nuôi ong tay áo, đồ vong ân bội nghĩa!】
Ngưu Cường nhìn số người xem livestream tăng lên, nhưng không thể nào cười nổi, vì màn hình giờ toàn là những lời mắng chửi.
Điện thoại trong văn phòng bố tôi réo liên tục, đều là các cửa hàng gọi tới đặt hàng áo lông.
Ngay cả những cửa hàng từng đơn phương hủy hợp đồng trước đó cũng đành ngậm ngùi đồng ý trả giá gấp đôi để được lấy hàng.
Thương hiệu áo lông Thành Tâm nhanh chóng leo lên top tìm kiếm, chỉ sau một đêm, cả nước đều biết đến câu chuyện của một người thương nhân lương thiện như bố tôi.
Các cơ quan truyền thông thi nhau đưa tin.
Khi Ngưu Cường bị cảnh sát bắt đi, ánh mắt hắn nhìn tôi và bố đầy độc ác, như thể muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi.
Cả đám trai làng từng tham gia cùng Ngưu Cường phóng hỏa đều bị tóm gọn, để lại đám phụ nữ, người già và trẻ con đứng trơ trọi, hoang mang không biết làm gì.
9
Ngưu Cường và mấy kẻ bị quay lại cảnh phóng hỏa bị khởi tố vì nhiều tội danh: cố ý gây cháy, tống tiền và vu khống người khác.
Sau phiên tòa xét xử công bằng, bọn họ bị kết án tổng hợp nhiều tội, lĩnh án tù hơn chục năm.
Nghe phán quyết, người nhà họ Ngưu rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Không chấp nhận sự thật, họ kéo đến trước cổng xưởng khóc lóc ăn vạ, hy vọng gây áp lực thay đổi kết quả.
Cha Ngưu Cường dẫn theo người nhà ngồi vạ ngay trước cổng, vừa vỗ đùi vừa gào khóc, có người còn cố lao vào xưởng đòi “lý lẽ” với bố tôi.
Tôi đứng bên trong hàng rào, lạnh nhạt nhìn đám người ấy gào khóc lăn lộn.
Tôi chậm rãi mở miệng, giọng rõ ràng từng chữ một vang vào tai họ:
“Nếu không xảy ra chuyện này, cuối năm nay bố tôi vốn định chuyển nhượng một phần cổ phần của xưởng cho gia đình các người.”
Nghe vậy, cả đám nhà họ Ngưu sững sờ, dừng lại ngay tiếng khóc, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc và không thể tin nổi.
“Nhưng đáng tiếc, các người không biết quý trọng.”
Dân làng nhìn tiền bạc của mình đổ hết vào xưởng rồi bốc hơi, trắng tay mà không còn gì.
Một số người không biết xấu hổ còn mặt dày đến cầu xin bố tôi cho họ cơ hội làm lại – nhưng bị chúng tôi thẳng tay đuổi về.
Bị từ chối, họ quay ra oán hận, trút giận lên gia đình họ Ngưu.
Một đêm tối trời, gió lớn, có người lẻn vào sân nhà họ Ngưu, đầu độc lợn gà, còn rải thuốc trừ sâu giết sạch rau trong vườn.
Sáng hôm sau, khi thấy gà, lợn, rau quả đều chết sạch, người nhà họ Ngưu tức điên lên, xông ra chửi nhau ầm ĩ với dân làng.
Hai bên cãi vã đến mức suýt đánh nhau thì…
Đám cho vay nặng lãi cũng kéo đến.
Bọn họ thấy con nợ đã vào tù, liền đến tìm người nhà đòi nợ.
Lãi mẹ đẻ lãi con ngày càng cao, thấy người nhà họ Ngưu không trả nổi, chúng liền giở mặt.
Một tên cao to túm lấy cha Ngưu Cường, trước mặt đông người, thẳng tay bẻ gãy cánh tay ông ta, khiến ông ta gào thét thảm thiết, làm cả làng phải kinh hãi.
Sau khi thấy con trai bị bắt, chồng thì bị đánh què tay, mẹ của Ngưu Cường hoàn toàn sụp đổ tinh thần.
Bà ta ngày nào cũng cầm dao bếp đi khắp làng chửi rủa, dọa dẫm:
“Nếu tụi bây không giúp nhà tao trả nợ, tao chém chết hết, cùng nhau chết cho xong!”
Dân làng không chịu nổi nữa, mỗi nhà góp một ít, thậm chí vét cả tiền lo hậu sự của người già, cuối cùng cũng gom đủ hai trăm nghìn tệ.
Vì chính nhà họ Ngưu là kẻ khởi xướng vụ đầu tư xưởng áo lông, ai cũng cho rằng chính nhà họ là nguyên nhân khiến cả làng rơi vào tình cảnh như hiện tại.
Sau khi gom tiền, dân làng tức giận đánh cho nhà họ một trận, rồi đem hết đồ đạc trong nhà khuân sạch.
Nhà họ Ngưu nhìn căn nhà trống trơn, con trai ngồi tù, chẳng còn gì ngoài nước mắt.
Làng Song Áp càng lúc càng tụt hậu, trở thành “hộ nghèo cố chấp” nổi tiếng ở địa phương – ai cũng né tránh.
Mọi chuyện về làng Song Áp, dường như đã khép lại hoàn toàn.
Sau khi bố con tôi dời mộ ông bà nội đi nơi khác, chúng tôi chính thức cắt đứt mọi liên hệ với mảnh đất đó.
Xưởng của bố tôi, sau biến cố ấy, làm ăn ngày càng phát đạt.
Đơn đặt hàng từ khắp nơi trên cả nước tới tấp như tuyết rơi, thậm chí còn nhận được cả đơn hàng từ nước ngoài.
Việc kinh doanh ngày càng thuận lợi, nhưng càng kiếm được nhiều tiền, bố tôi lại càng không nỡ tiêu cho bản thân.
Mỗi lần xuất hiện trước truyền thông, ông vẫn chỉ mặc chiếc áo khoác cũ kỹ đã lỗi mốt từ lâu.
Dù không nỡ chi tiêu cho mình, năm nào ông cũng đều đặn gửi hàng nghìn chiếc áo lông đến vùng thiên tai, vùng chiến sự để tặng cho người cần.
Những hành động thầm lặng ấy dần dần lan tỏa khắp nơi, chạm đến trái tim của biết bao người.
Mọi người không ngớt lời ca ngợi tấm lòng nhân hậu và sự hy sinh thầm lặng của ông, xem ông như một hình mẫu đáng kính trong xã hội.
Hoàn