Ngủ với kẻ thù không đội trời chung thì phải làm sao?

Tôi rộng rãi ném cho Chu Lễ một xấp tiền gọi là “phí thuốc men”, vậy mà hắn lại cười toe toét nói: “Cái tôi muốn không phải thứ này.”

“Tình yêu á? Không có!”

“Vậy thì em phải chịu trách nhiệm với tôi.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Lễ, khóe miệng tôi không kìm được mà giật giật.

Xong đời rồi… lần này thật sự là tiêu rồi.

1

Tôi đau đầu muốn nổ tung vì dư âm của cơn say.

Nhìn Chu Lễ vẫn còn ngủ ngon bên cạnh, yết hầu tôi bất giác chuyển động.

Dưới ánh sáng ban mai, những vết hôn tím đỏ trên xương quai xanh của hắn càng nổi bật — có thể tưởng tượng đêm qua kịch liệt đến mức nào.

Tôi vén chăn bên mình lên nhìn thử… Không ngoài dự đoán — cũng chẳng mặc gì.

Xong phim rồi. Nếu Chu Lễ tỉnh dậy phát hiện ra mình bị tôi “làm thịt”, có khi hắn sẽ xé xác tôi ra mất.

Nhưng đúng lúc tôi vừa nhích người định chuồn lẹ, thì một cơn đau khó tả từ phía sau lưng truyền đến, khiến tôi trợn tròn mắt đầy kinh ngạc.

Tôi… bị ngủ?! Người bị làm là tôi á?!

“Chu Lễ!! Má nhà anh chứ!”

Tôi gào lên giận dữ, tặng cho kẻ đang ngủ say trước mặt một cái tát không nhẹ không nặng — vừa vang dội vừa đủ để hắn tỉnh mà không chấn thương sọ não.

Chu Lễ mở mắt ra, thấy tôi mặt đỏ bừng, liền bật cười. “Vậy em phải chịu trách nhiệm với tôi.”

Giọng nói lười nhác của hắn hoàn toàn trái ngược với vẻ phẫn nộ của tôi. Tôi trừng mắt nhìn hắn. “Chịu cái đầu anh á! Đáng chết thật!”

Chu Lễ vẫn không giận, điềm tĩnh như chó già, chống tay gối đầu nhìn tôi: “Bằng chứng rõ rành rành.”

Hắn nhấc người dậy, ngón tay lướt qua những vết cào trên ngực. “Tối qua lúc em giật cà vạt tôi thì đâu có dữ dằn như bây giờ.”

Hắn chỉ vào mấy dấu hôn chi chít khắp người, còn làm ra vẻ đáng thương nữa chứ.

Khóe miệng tôi giật giật, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua — nhưng tôi bị blackout, đầu óc trống rỗng.

Chu Lễ giơ điện thoại lên, cho tôi xem nhật ký cuộc gọi. Đúng là tôi có gọi cho hắn đêm qua thật. Một vài ký ức mờ mịt bắt đầu lấp ló trở lại…

Ánh đèn mờ ảo, tôi nắm cổ áo hắn rồi cưỡng hôn đầy ngang ngược, tiếp đó là tôi ngồi lên người hắn, để lại từng dấu từng dấu vết khắp thân…

Tôi ngây người, mặt đỏ như cà chua chín. Khốn kiếp, đúng là rượu làm hại người! Giờ thì tiêu thật rồi!

“Vậy em định bồi thường tôi thế nào đây?”

Chu Lễ lại ghé sát vào tôi, ánh mắt đầy mong đợi.

“Bồi cái đầu anh á! Đồ cẩu cặn bã…”

Tôi hấp tấp móc ví ra, động tác quá mạnh khiến cái ví bật mở, mấy tờ tiền rơi tung tóe.

Chu Lễ cứ tựa vào đầu giường nhìn tôi, chăn lỏng lẻo vắt ngang hông, cả người toát ra cái vẻ… đã được thỏa mãn đến tận xương tủy — đặc biệt là cái dấu răng tươi mới ngay xương quai xanh, chói mắt vô cùng.

“Phí thuốc men.” Tôi rút mấy tờ tiền to nhất, phang thẳng lên ngực hắn.

2

Tôi ngồi trong văn phòng, vẫn chưa hết buồn bực. Khốn nạn thật.

Tôi và Chu Lễ là kẻ thù từ thuở nhỏ, nhưng không hiểu sao từ tiểu học đến đại học lúc nào cũng học cùng trường, thậm chí là… cùng lớp!

Lên đại học lại còn cùng ký túc xá. Trên đời này sao có chuyện trùng hợp tới vậy được?

“Anh đăng ký trường nào đấy?” Tôi mở miệng hỏi, chỉ để chắc chắn là không trùng trường với hắn.

“Đại học C, còn em?”

“Đại học A. Tôi thà chết chứ không học cùng trường với anh!”

Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ mong nhanh chóng khỏi phải thấy cái bản mặt vô liêm sỉ đó nữa.

Nhưng rồi sau kỳ nghỉ hè, chúng tôi lại cầm giấy báo nhập học, đứng trước cổng Đại học A mà trợn mắt nhìn nhau.

Chưa hết, đến ký túc xá, cả hai lại một lần nữa cầm đúng chiếc chìa khóa phòng y hệt nhau rồi tiếp tục nhìn nhau trừng trừng.

Sau đó là chuỗi ngày “bi kịch” thời đại học. Chu Lễ làm gì cũng kéo tôi theo, còn mặt dày đến mức hay ngủ luôn trên giường tôi, bảo là để khiến tôi khó chịu.

Cay nhất là hắn cứ thích giành người tôi thích, khiến tôi bao năm vẫn là chó độc thân.

Nhưng Chu Lễ cũng chẳng hơn gì — tôi cũng đào tường nhà hắn không ít lần.

Cứ như vậy, giữa chúng tôi hình thành một thứ “hiệp ước ngầm” quái gở: Không ai yêu đương, cùng nhau độc thân từ trong trứng, tự do vui vẻ!

Sau khi tốt nghiệp, tôi dựa vào gia đình mở công ty riêng. Chu Lễ thì tay trắng lập nghiệp, mở văn phòng luật sư…

Đáng ghét là còn cố tình chọn chỗ ngay gần công ty tôi, đến mức mỗi ngày đều gặp mặt vài lần.

Tôi nghi ngờ có cơ sở rằng thằng này cố tình! Thế là sau tốt nghiệp, chúng tôi vẫn… không tách ra được.

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, Chu Lễ dần thân với mấy nhân viên công ty tôi.

Lúc thì “ghé chơi”, lúc thì “ngồi một chút”, cứ như cái đuôi, quấn lấy tôi mãi không buông.

Nhìn hắn lượn qua lượn lại trong văn phòng tôi như con khỉ chưa tiến hóa, tôi bực quá mà đặt cho hắn cái tên: “Ba La La Tiểu Ma Tiên”.

Không đúng, hắn còn chẳng xứng làm tiểu ma tiên… không dám nhìn nữa.

“Chu Ba La, anh nổi tiếng lắm đấy.”

“Vì em cũng bị cuốn hút bởi sức quyến rũ của tôi mà.”

“… …”

Được rồi, tên này không những tâm địa đen tối mà còn mặt dày vô đối.

Nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô dụng — ít nhất dạ dày tôi được chăm sóc khá tốt.

Có nhiều lần vì bận rộn công việc, tôi quên ăn cơm.

Chu Lễ biết được thì luôn mang đủ loại đồ ăn đến văn phòng cho tôi — bữa trưa, bữa tối…

“Dư ra thôi, mang qua cho em ăn, đỡ phí.” “Mới học được món này, nếm thử xem.”

“… …”

Lúc đầu còn bịa lý do, sau này thì mang đến thẳng luôn, khỏi cần giải thích.

Tôi từng hỏi hắn tại sao làm vậy. Chu Lễ thì cười toe toét, bảo là để… lôi kéo khách hàng. Phòng khi công ty tôi có chuyện, tôi có thể tìm hắn hỗ trợ pháp lý.

Tôi chỉ cười nhạt — đội ngũ luật sư của tôi cũng đâu phải ăn chay. Nhưng Chu Lễ chẳng quan tâm, vẫn cứ thế làm.

Phải công nhận… đồ ăn của hắn ngon thật.

Hình như từ hồi đại học, mâu thuẫn giữa chúng tôi giảm đi, Quan hệ cũng hòa thuận hơn hẳn. Dù bình thường hay đấu võ mồm, nhưng lúc cần, vẫn luôn sẵn sàng giúp nhau.

Nhưng mà… chuyện tối qua thì tính làm sao đây? Hòa thuận đến mức… lên giường luôn rồi á?!

Cánh cửa văn phòng bật mở. Không cần nhìn cũng biết là ai — người chưa bao giờ gõ cửa: Chu Lễ.

Tôi ngẩng đầu nhìn sang — quả nhiên, hắn đang tươi cười bưng hộp cơm bước lại gần.

“Biến, tôi không muốn thấy mặt anh ngay bây giờ.” Tôi cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, tuyệt đối không cho hắn lọt vào tầm mắt.

Chu Lễ lơ đẹp lời tôi nói, thản nhiên kéo một cái ghế từ phòng nghỉ ra, ngồi phịch xuống đối diện tôi. Không những thế, hắn còn rút phắt tài liệu trong tay tôi, đặt cơm hộp ngay trước mặt.

“Ăn cơm đi đã, không no thì lấy gì mà chửi tôi.”

Vừa nói hắn vừa mở đồ ăn ra, mùi thơm ngào ngạt khiến bụng tôi réo ùng ục.

Trông ngon thật sự…

Tôi miễn cưỡng cầm đũa lên ăn. Phải nói là… ngon thiệt, ngon đến khó cưỡng.

Nhưng trong lúc ăn, tôi cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Chu Lễ dán chặt vào người mình.

“Nghĩ xong chưa, định bồi thường tôi thế nào đấy? Người đàn ông của tôi?”

Tôi không nhịn nổi nữa, trợn mắt rồi thẳng tay phang cho hắn một cái vào vai.

Chu Lễ đau đến nhăn nhó, còn tôi thì hả hê.

“Anh đúng là đồ cặn bã. Mặc quần xong là quên người ta ngay.”

“Tôi là trai tân đấy! Em bảo tôi phải sống sao trong quãng đời còn lại đây…”

“… …”

Chu Lễ vừa càu nhàu vừa giả vờ đưa tay lau nước mắt vốn không tồn tại.

“Nếu em không chịu trách nhiệm, tôi sẽ ra ngoài khóc lóc với nhân viên công ty em, để em thân bại danh liệt…”

Như bị sét đánh trúng, tôi vội vã đưa tay bịt miệng hắn. Không được! Cái này thì tuyệt đối không được!

“Thế anh nói xem, anh muốn bồi thường kiểu gì?”

Nghe thấy câu hỏi ấy, mắt Chu Lễ lập tức sáng rực lên, trong ánh nhìn lộ rõ vẻ ranh mãnh như hồ ly.

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra, để tôi suy nghĩ đã.”

“Được thôi~” Tôi nghiến răng nghiến lợi, còn Chu Lễ thì mặt mày đầy thỏa mãn — đúng là tương phản đến tức điên.

3

Trời dần tối, sắc đêm mơ màng buông xuống.

Tôi vươn vai, nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ rồi nhắm mắt lại, định nghỉ một chút trước khi về. Không ngờ, chợp mắt một cái là… ngủ luôn.

Dạo này đúng là mệt thật. Công việc bù đầu, chưa xong cái này đã tới cái khác, chưa kể cái miệng cũng bị Chu Lễ nuôi đến hư rồi, ăn không quen đồ ăn ngoài, thành ra gầy đi chút ít.

Tôi ngủ say sưa, hoàn toàn không biết có người bước vào phòng.

Giữa giấc ngủ ngon lành, tôi mơ màng cảm thấy có người vạch mí mắt tôi ra. Gì đây? Có người dám sờ vào mí mắt tôi lúc tôi đang ngủ á?!

Không cần đoán cũng biết là tên Chu Lễ chết tiệt kia. Tôi lười mở mắt, chỉ đưa tay lên không trung quơ quào mấy cái để cảnh cáo.

“Đừng có chạm vào tôi. Cho tôi ngủ thêm chút nữa.”

“Muộn rồi đấy. Tôi đưa em về, em có thể ngủ tiếp trên xe.”

Giọng Chu Lễ lười nhác vang bên tai. Tôi duỗi người, mở mắt ra, vẫn còn buồn ngủ lắm.

Cảnh đầu tiên đập vào mắt là Chu Lễ ngồi vắt vẻo trên bàn làm việc, đang nhìn tôi.

Tôi cong khóe miệng cười cười, vẫn lười nhúc nhích, nằm ườn ra ghế.

“Thế thì phiền luật sư Chu rồi nhé.”

“Nhìn em lười chưa kìa.”

“Đã bị luật sư chê lười thì tôi càng lười hơn, thậm chí không muốn tự mình xuống tầng nữa ấy chứ… không biết có ai nguyện lòng…”

Tôi cười hì hì nhìn hắn, cố tình kéo dài âm cuối. Nói cho vui miệng thôi chứ tôi đâu ngờ vẻ mặt tôi lúc ấy trong mắt Chu Lễ chắc chắn là vô cùng vô sỉ. Nghĩ đến đó là tôi đã muốn phì cười rồi.

Ai mà ngờ… Chu Lễ quay lưng lại, đứng yên ở tư thế… chuẩn bị cõng tôi?!

Tôi sững người luôn. Gì đây? Làm thật luôn à?

“Sao? Sợ tôi làm rớt em xuống đất hả?”

Hừm, vừa nghe xong câu đó, tôi lập tức leo lên không khách sáo gì hết.

Ai sợ ai chứ!

Tấm lưng Chu Lễ áp vào ngực tôi, hơi ấm xuyên qua lớp sơ mi mỏng manh truyền tới.

Hắn cố ý nhún người một cái, khiến tôi hoảng hồn siết chặt tay quanh cổ hắn, cả người dính sát lên lưng hắn.

“Chu Lễ! Đồ khốn—”

Tôi tức điên, giơ tay véo tai hắn, thì lại nghe thấy tiếng hắn cười thấp trầm, rung vào lồng ngực tôi.

Bàn tay hắn đỡ lấy đùi tôi, đột nhiên siết lại.

Đầu ngón tay còn lướt nhẹ qua phần da non nhạy cảm bên trong đùi, khiến tôi cả người cứng đờ.

“Buông ra!” Tôi hạ giọng gằn lên, nhưng tai lại nóng bừng lên không kiểm soát nổi.

“Sợ gì chứ?” Hắn quay đầu sang, môi gần như lướt qua tai tôi, hơi thở nóng rực:

“Có ai nhìn thấy đâu.”

Tim tôi bất chợt lỡ nhịp, định tránh ra thì hắn lại cố tình lắc người, khiến tôi không thể làm gì ngoài ôm chặt hơn.

Tóc hắn cọ vào cằm tôi, mùi dầu gội quen thuộc xen lẫn hương nước hoa sau cạo râu thoang thoảng, khiến đầu óc tôi cứ quay cuồng như say.

Tấm kính trong văn phòng phản chiếu hình ảnh của chúng tôi —

Hắn đang cõng tôi, còn tôi thì gần như vùi cả người trong bóng lưng hắn, như thể được hắn bao bọc trọn vẹn.

“Hạ Dụ.” Hắn đột nhiên gọi tên tôi, giọng trầm khàn: “Em mà còn cựa quậy nữa, tôi thật sự… không đứng vững nổi đâu.”

Lúc này tôi mới nhận ra đầu gối mình đang vô thức cọ vào eo hắn, lập tức đơ người.

Tôi giơ tay véo tai hắn thêm cái nữa.

Chu Lễ “á” lên một tiếng, nhưng lại càng cười vui hơn, tay còn bóp nhẹ một cái vào đùi trong tôi.

“—Chu Lễ! Anh chết chắc rồi!!”

Sau một hồi náo loạn trong công ty, cuối cùng tôi cũng được Chu Lễ chở về nhà.

Nhìn cái tai đỏ bừng vì bị véo của hắn, tôi không nhịn được mà cười khúc khích.

Tựa người vào ghế xe, không cần tự lái — thật là sung sướng.

Chẳng bao lâu sau, xe đến dưới nhà tôi. Tôi mở cửa bước xuống, đóng cửa lại cái “rầm” rất oai.

“Không mời tôi lên ngồi chơi một chút à?”

“Chơi cái đầu anh, chưa đủ à?”

“… …”

Đọc tiếp

Hết chương
Về trang truyện