- Trang chủ
- Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
- Chương 30: Tìm thấy
Chương 30: Tìm thấy
Truyện: Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Tác giả: Miss Kim Tử
- Chương 1: A Vô
- Chương 2: Trúng độc
- Chương 3: Thị uy
- Chương 4: Không tin
- Chương 5: Hiểu lầm
- Chương 6: Vương phi bị vứt bỏ
- Chương 7: Mang thai
- Chương 8: Bị ám sát
- Chương 9: Người giả nhân giả nghĩa
- Chương 10: Hoà ly?
- Chương 11: Phía sau nàng, chỉ có chính mình
- Chương 12: Chạy trốn
- Chương 13: Nhà ở dưới suối vàng
- Chương 14: Tìm kiếm
- Chương 15: Tình yêu đã mất
- Chương 16: Bất an
- Chương 17: Được cứu
- Chương 18: Tránh thoát một kiếp
- Chương 19: Tử sĩ của Cố Vương phủ
- Chương 20: Hai năm sau
- Chương 21: Người nhà
- Chương 22: Đều là tội nhân
- Chương 23: Bị người vướng bận
- Chương 24: Kinh thành
- Chương 25: Báo ân
- Chương 26: Báo ân (2)
- Chương 27: Kẻ vô ơn
- Chương 28: Trúng kế
- Chương 29: Tình cờ
- Chương 30: Tìm thấy
- Chương 31: Gặp nhau
- Chương 32: Cung yến
- Chương 33: Chiến sự nổi lên
- Chương 34: Mất tích
- Chương 35: Xuất chinh
- Chương 36: Gian tế
- Chương 37: Bao vây
- Chương 38: Làm bạn
- Chương 39: Chiến thắng
- Chương 40: Học yêu
- Chương 41: Kết thúc
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Khi Y Nhân cho rằng mình sẽ chết dưới vó ngựa, có người bay tới, một quyền đánh con ngựa ngã xuống đất!”
“Y Nhân, Tiểu Nha!”
Không chờ Y Nhân phản ứng trước mắt đã xảy ra chuyện gì, một giọng nữ từ tầng hai tửu lầu truyền đến.
Y Nhân và Tiểu Nha cùng nhau ngẩng đầu, chỉ thấy A Vô đầy mặt lửa giận trừng mắt với bọn họ, lá gan của hai người nháy mắt nhỏ lại.
Trên tửu lầu, trong phòng bao
“A Vô, ta có thể giải thích…”
“Giải thích cái gì? Giải thích ngươi suýt chết ở dưới vó ngựa? Hay là ngươi mang theo tiểu nha không màng vạn dặm chạy tới kinh thành? Ngươi biết là nguy hiểm tới mức nào không? Chẳng may các ngươi xảy ra chuyện gì…” Nói tới đây, A Vô nghèn nghẹn trong cổ
Y Nhân cúi đầu, “Xin lỗi, là ta sai rồi!”
Tiểu Nha vội vàng nói: “A Vô tỉ tỉ, là tại Tiểu Nha ép Y Nhân ca ca mang Tiểu Nha đi, tỉ không nên trách Y Nhân ca ca.”
Sở dĩ A Vô tức giận như vậy là vì một màn kia đã k*ch th*ch nàng, nếu Y Nhân và Tiểu Nha thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Nhìn đôi mắt vô tội của hai người, A Vô cũng không thể nào nói nặng lời, đành phải nói: “Sau này để ta phát hiện hai người làm việc gì nguy hiểm, ta có rất nhiều biện pháp trừng phạt.”
Thấy A Vô không còn lạnh mặt nữa, Tiểu Nha cười rồi ôm chặt lấy A Vô, “A Vô tỉ tỉ, tiểu nha rất nhớ tỉ…”
Y Nhân liếc mắt nhìn người đàn ông xa lạ đối diện với A Vô một cái rồi hỏi, “A Vô, đây là ai?” Vừa rồi người cứu hắn hẳn là thuộc hạ của người đàn ông trước mắt này.
“Đương kim Tam Hoàng tử!” A Vô giới thiệu với bọn họ.
Tiểu Nha lễ phép gật đầu, chỉ có Y Nhân ra vẻ không chấp nhận, còn nói: “A Vô, nếu hắn đã không có việc gì, vậy thì sao tỉ không về Giang Nam? Tỉ không phải là thích tên này rồi chứ?”
A Vô đang uống trà, nghe thấy lời này, nàng thiếu chút nữa đã phun một ngụm ra, “Khụ khụ… Ngươi nói linh tinh cái gì thế?”
Thấy biểu tình này của A Vô, Y Nhân đã hiểu, hắn nói: “Không có ý này thì tốt rồi, tỉ đã giải quyết xong chuyện của mình chưa? Có phải là nên cùng chúng ta trở về rồi không?”
A Vô lắc đầu, “Bây giờ còn chưa được, ta còn có việc muốn làm.”
A Nhân lau miệng rồi nói: “Các ngươi nói chuyện từ từ, ta đi ra cửa một chút.”
Nhìn bóng dáng của Y Nhân, A Vô hơi lo lắng, nhưng Tam Hoàng tử đã phái người trộm bảo hộ hắn rồi.
Sau khi rời tửu lầu, Y Nhân đi đến bờ sông, tức giận giống như một con cá nóc nhỏ, má phình ra, thật ra hắn sợ A Vô không trở lại Giang Nam. Thật vất vả mới có người nhà, hắn không muốn lại mất đi.
Có lẽ là bởi vì bọn họ đều là người chỉ có hai bàn tay trắng, cho nên bọn họ vô cùng quý trọng người nhà khó khăn mới có được.
Cũng không biết qua bao lâu, khi Y Nhân chuẩn bị trở về, phát hiện ra ân nhân đứng ở bên dưới cây liễu cách đó không xa, trong mắt tràn ngập cảm xúc không thể hiểu rõ.
“Cố Trường Quân!” Y Nhân gọi hắn một tiếng.
Cố Trường Quân xoay người, sau khi nhìn thấy Y Nhân, hắn nhíu mày hỏi: “Đã muộn thế này rồi, sao ngươi lại ở đây một mình?”
Y Nhân bĩu môi, “Không có nhà để về!”
Trong nháy mắt, Cố Trường Quân thấy được bóng dáng A Vô trên người Y Nhân, vì thế hắn buột miệng thốt ra một câu: “Vậy ngươi có muốn đến phủ của ta không?”
Nói xong, Cố Trường Quân cũng phải khiếp sợ với điều mình vừa nói.
Y Nhân cảm thấy cũng có thể doạ mấy người A Vô một chút, vừa định đồng ý thì trên sườn núi cạnh bờ sông đột nhiên truyền đến tiếng A Vô, “Y Nhân, chúng ta chờ ngươi rất lâu rồi, nếu còn giận dỗi, chúng ta sẽ mặc kệ ngươi nhé!”
Giọng nói vô cùng quen thuộc như thế, Cố Trường Quân sững sờ cả người ngay tại chỗ.
“Ta không có giận dỗi!” Y Nhân bất mãn nói.
Dưới ánh trăng, gió thổi nhẹ cành liễu.
Khi ánh mắt của A Vô đảo sang người đàn ông đang đứng cạnh Y Nhân, nụ cười trên mặt nàng lập tức thu lại, thậm chí người cũng không ổn.