26
Lòng anh như bị dao xé, ánh mắt đầy nỗi đau nhìn về phía Tống Thời Vũ.
Nhưng cô chỉ lặng lẽ đối diện với Tống Mộng, ánh mắt trống rỗng, không một tia oán hận.
“Tống Mộng. Mọi việc em làm, pháp luật sẽ xử lý. Chị sẽ không cản trở em nữa… bởi chờ đợi em, là nửa đời sau ở trong tù.”
Nói rồi, cô xoay người bỏ đi.
Tống Mộng gào lên, mắt tóe lửa:
“Tống Thời Vũ! Tao phải giết mày! Quay lại đây!”
Nhưng vừa hét được một câu, cảnh sát đã ghì chặt vai cô ta, dùi cui quật mạnh xuống bàn:
“Im miệng!”
Tống Mộng sợ đến mức run lẩy bẩy, không dám hé lời nào nữa.
Ra khỏi đồn, Thẩm Tư Niên đuổi theo Tống Thời Vũ.
Cuối cùng biết được toàn bộ sự thật, nhưng anh lại không biết phải đối diện với cô thế nào.
Chỉ có thể nghẹn ngào, chất chứa nỗi hối hận vô tận:
“Thời Vũ… năm đó là anh có lỗi với em, anh…”
Tống Thời Vũ dứt khoát ngắt lời:
“Thẩm Tư Niên, xin lỗi của anh, tôi không nhận.”
Anh nghẹn lại, không nói thêm được gì.
Cô tiếp tục, giọng bình thản mà kiên quyết:
“Anh đã biết rõ tất cả, thì cũng nên hiểu rằng… ngay cả trong tù, Tống Mộng cũng không tha cho tôi. Tôi từng suýt chết trong đó. Tôi may mắn còn sống, là để sống cho chính mình, chứ không phải để tha thứ cho các người.”
“Vì vậy, xin đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu anh thật sự hối hận, thì hãy dừng ở đây.”
Nói xong, cô quay người bước đi. Trong đầu chỉ nghĩ, phải đến nhà hàng đặt một nồi canh tẩm bổ mang đến bệnh viện, để Lăng Hoài Thương sớm hồi phục.
Còn Thẩm Tư Niên, đứng chết lặng giữa ánh nắng ban trưa mà toàn thân lạnh buốt.
Anh dõi theo bóng lưng Tống Thời Vũ, trong đáy mắt cuồn cuộn nỗi hối hận đen đặc.
Và anh biết — nỗi hối hận này, cả đời cũng không cách nào bù đắp.
HẾT TRUYỆN