Chương 6

Truyện: TRỞ VỀ HẦU MÔN

Tác giả:

Quay lại chương 1 :

Ta bật cười:

“Vậy Tạ Chỉ mong ta quay về để làm gì? Để dâng trà cho ta à?”

Chỉ có thiếp thất khi bước vào cửa mới phải dâng trà cho chính thê.

Sắc mặt Tạ Khâm Cửu lập tức trở nên vô cùng khó coi.

“Ngươi thật là không biết điều!” Tạ Khâm Cửu nghiến răng, quay người bỏ đi.

Đi được nửa đường, hắn đột ngột dừng lại, ngoảnh đầu nhìn ta:

“Ngươi đừng có mà hối hận!”

Ta bình thản nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng đáp:

“Ngươi cũng đừng hối hận.

Còn nữa đừng bao giờ đến trấn Liễu Dịch tìm ta nữa.”

“Nếu ta còn đến tìm ngươi, ta chính là chó!”

Tạ Khâm Cửu tức đến mất lý trí, gầm lên một câu, rồi đá vào đàn vịt đang kêu loạn lên cạnh sân, dậm chân rời đi.

Chỉ là… bóng lưng hắn lúc rời đi, so với ngày thường, lại nhiều thêm vài phần chật vật và hoảng loạn.

Đêm đó, ta lại ho ra máu hai lần.

Sáng sớm hôm sau, nhân lúc bà bà đang bận rộn trong bếp, ta lén lút chuồn ra ngoài.

Ta muốn tranh thủ lúc bà chưa để ý, ra bờ ao giặt sạch vết máu dính trên khăn lụa.

Vừa đẩy cánh cửa gỗ ra, ta liền nhìn thấy một con chó… không, là Tạ Khâm Cửu.

Sau một đêm, hắn trông hệt như con gà trống bại trận.

Vẫn mặc nguyên bộ quần áo của ngày hôm qua, tóc tai rối bù, quầng thâm dưới mắt sẫm màu, tròng mắt đỏ ngầu những tia máu.

Ta chẳng buồn để ý đến hắn, chỉ lặng lẽ nhấc chân đi thẳng về phía ao.

Ta sợ đánh thức bà bà, lại khiến bà lo lắng.

“Thanh Thanh, bệnh của muội…”

Tạ Khâm Cửu đi sau ta, từng bước dè dặt, nhẹ giọng gọi.

“Đừng gọi ta là Thanh Thanh. Chúng ta không thân. Ngươi gọi thế, ta thấy buồn nôn.”

Khi ta vừa trở về hầu phủ, bọn họ luôn gọi Tạ Chỉ là “Chỉ nhi”, còn ta thì luôn khát khao một tiếng “Thanh Thanh” từ họ.

Nhưng bọn họ lại nói “Thanh Thanh” nghe giống tên của một cô thôn nữ, quê mùa.

Vì vậy, từ đầu đến cuối, họ chỉ gọi ta là “Nguyệt Thanh”, phần lớn thời gian còn gọi cả họ lẫn tên “Tạ Nguyệt Thanh”.

“Thanh Thanh, xin lỗi muội. Ta chưa từng mong muội chết. Mấy lời trước kia… chỉ là giận quá mà nói. Trong lòng ta, muội vẫn luôn là muội muội ruột. Chỉ là… đôi khi ta phiền lòng, cảm thấy có mấy chuyện không đáng, vậy mà muội với Tạ Chỉ lại cứ nhất định phải làm lớn lên…”

Ban đầu hắn còn nói năng cứng nhắc, nhưng càng nói càng trôi chảy, như đang trút ra tâm can.

“Hôm qua ta đuổi theo ngựa của Tiểu thế tử Thẩm gia, theo chân hắn đến gặp Tô lão thần y. Lão đã kể hết mọi chuyện… Nói rằng muội không còn cứu được nữa, nhiều lắm cũng chỉ sống thêm được hai mươi ngày.”

Khóe môi ta khẽ cong lên thì ra là Thẩm Dụ cố ý đưa hắn đến gặp lão thần y, xem như vì ta mà trả một mối thù.

Tạ Khâm Cửu thấy ta chỉ chăm chú giặt khăn, không hề để tâm tới hắn, bỗng nhiên “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt ta:

“Thanh Thanh, là ca ca hỗn đản… muội tha thứ cho ca được không?”

Sắc mặt ta lạnh hẳn xuống, chậm rãi xoay người, nhìn hắn đầy châm biếm:

“Ta còn hai mươi ngày nữa mới chết. Ngươi giờ đã quỳ, có phải quỳ… hơi sớm rồi không?”

Tạ Khâm Cửu vẻ mặt đau đớn tột cùng:

“Thanh Thanh, tha thứ cho ca được không? Về cùng ca đi, để bọn ca bù đắp cho muội… có được không?”

“Bù đắp ư?”

Ta bật cười lạnh:

“Nếu thật lòng muốn bù đắp cho ta, thì ngươi lẽ ra nên xuất hiện ở Văn gia, đứng chặn trước kiệu cưới của Tạ Chỉ, không cho nàng ta bước vào cửa.

Ngươi tới đây, chẳng phải để bù đắp gì cả.

Ngươi chỉ muốn ta tha thứ, để lương tâm ngươi bớt cắn rứt mà thôi.

Tạ Khâm Cửu, ta sẽ không tha thứ. Dù có chết, ta cũng không tha thứ cho Tạ gia, cũng không tha thứ cho Văn gia.”

Sắc mặt Tạ Khâm Cửu tức thì tái nhợt như tro tàn.

Đúng lúc ấy, Thẩm Dụ đánh xe ngựa mới đến.

Chàng sải bước tới bên ta, chắn hẳn trước mặt Tạ Khâm Cửu, giọng lạnh như băng:

“Nếu ngươi còn chút lương tâm, thì biến đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa.”

Tạ Khâm Cửu như người mất hồn, ngã quỵ ngồi trên nền đất, cả bóng lưng cũng tràn đầy tuyệt vọng.

Thẩm Dụ nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng kéo ta bước vào sân.

Chàng khẽ nói với ta, giọng đầy áy náy:

“Xin lỗi nàng, ta không ngờ hắn còn mặt dày đến mức đến tìm nàng.

Sau khi hắn quay về, Tạ gia và Văn gia nhất định cũng sẽ biết chuyện bệnh của nàng.

Vì muốn giữ lấy chút lương tâm cuối cùng, e rằng bọn họ rồi cũng sẽ lần lượt tìm đến đây.

Chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến việc chữa trị của nàng.

Ta có một biệt viện ở Tây Sơn, phong cảnh rất đẹp.

Ta muốn đưa nàng và Tô lão thần y đến đó tĩnh dưỡng, được không?”

Ta gật đầu:

“Được. Vậy… có thể đưa cả bà bà theo không?”

“Được.” Thẩm Dụ không chút do dự.

Chúng ta cùng nhau bước vào viện, đúng lúc bà bà vừa hấp xong một mẻ bánh bao, hương thơm tỏa khắp sân nhỏ.

“Cùng ăn đi.” Bà mỉm cười mời Thẩm Dụ.

Ta và Thẩm Dụ ngồi xuống bên cạnh bà, ta liền đem dự định của chàng kể lại:

“Bà ơi, bọn con muốn đến biệt viện ở Tây Sơn dưỡng bệnh. Bà đi cùng chúng con có được không?”

“Ta không đi.” Bà bà lại từ chối.

“Vì sao ạ?” Ta ngỡ ngàng hỏi.

“Con chẳng phải vừa nói Tạ gia và Văn gia sẽ tới tìm con sao?

Ta phải ở lại đây, đợi họ đến, để hỏi cho rõ tại sao lại khiến một đứa bé ngoan ngoãn như Thanh Thanh của ta… trở thành ra nông nỗi này.”

Vừa dứt lời, bà vung tay vỗ mạnh xuống bàn đá, ánh mắt đầy phẫn uất, như chất chứa bao năm oán hận dành cho Tạ gia và Văn gia.

Mắt ta bất giác đỏ hoe.

Bà bà nắm chặt lấy tay ta, quay sang dặn dò Thẩm Dụ:

“Tiểu thế tử, ngươi là người tốt… Xin ngươi thay ta chăm sóc Thanh Thanh. Cố gắng chữa khỏi bệnh cho con bé. Nó đã chịu quá nhiều khổ rồi… đời sau nhất định sẽ được hưởng phúc.”

Dù ta và Thẩm Dụ hết lời khuyên nhủ, bà vẫn kiên quyết không chịu rời đi.

Cuối cùng, ta chỉ có thể lặng lẽ quỳ xuống, nhìn thật sâu vào bà một lần, dập đầu ba cái.

Rồi ta leo lên cỗ xe ngựa mới mà Thẩm Dụ chuẩn bị, rời khỏi trấn Liễu Dịch.

Có lẽ… ta và bà bà, kiếp này… thật sự không còn cơ hội gặp lại nữa.

“Nếu ta chết rồi… thì hãy nói với bà bà rằng, bệnh của ta đã khỏi. Chỉ là thân thể còn yếu, nên được đưa xuống Giang Nam để tĩnh dưỡng. Bà tuổi đã cao… chàng hãy để lại cho bà một chút niềm hy vọng.”

Lệ nóng lăn dài trên má.

Một cơn ho dữ dội ập đến ngay sau đó, ta ho đến mức run cả người, chiếc khăn lụa trắng tinh bị nhuộm thành màu đỏ sẫm đỏ như đóa bỉ ngạn nơi đường hoàng tuyền.

14

Ta và Tô lão thần y cùng dọn vào biệt viện Tây Sơn của Thẩm Dụ.

Nơi này hẻo lánh, cảnh trí tĩnh mịch, nhưng canh gác lại vô cùng nghiêm ngặt. Thẩm Dụ nói, Tạ gia và Văn gia dù có lật tung thiên hạ cũng không thể tìm được nơi này —càng không thể quấy nhiễu quá trình chữa trị của ta.

Cả Thẩm Dụ và Tô lão thần y đều không gạt ta quả thực, quá trình chữa bệnh này… là một sự giày vò đến tận cùng.

Ban đầu chỉ là cảm giác khó chịu mỗi khi ho ra máu.

Nhưng sau khi uống hết mười ngày thuốc bổ khí huyết, Tô lão thần y mới kê phương thuốc để bắt đầu sửa chữa tâm phế.

Một bát thuốc ấy vừa xuống bụng, hô hấp liền trở thành một cuộc chiến mỗi một lần hít thở, như bị hàng trăm kim châm đâm vào ngực.

Thẩm Dụ cuống đến mức mắng Tô lão thần y ngay tại chỗ, còn nghi ngờ ông đưa cho ta không phải thuốc chữa bệnh, mà là loại độc dược nào đó như “thiêu hồn tán” hay “khiên cơ tán”.

“Nếu ngươi không tin ta, thì đưa ta về Túc Châu đi!”

Tô lão thần y giận đến nỗi túm lấy chòm râu bạc của mình, vừa kéo vừa mắng Thẩm Dụ:

“Thằng oắt ranh rắm, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết mở miệng nói mấy câu vớ vẩn!”

Còn ta, đau đến mức sống không bằng chết.

Khoảng thời gian tỉnh táo ngày càng ngắn.

Phần lớn thời gian, ta mơ hồ, không rõ mình đang ở đâu, thậm chí không nhận ra nổi người bên cạnh.

Nhưng mỗi lần tỉnh lại trong chốc lát, điều ta nghe thấy luôn là tiếng Thẩm Dụ và Tô lão thần y cãi nhau.