Mô tả:
Vì cứu huynh trưởng, ta đành tự đưa mình lên long sàng. Vị hoàng đế trẻ tuổi năm nào, kẻ từng bị ta phụ tình đoạn nghĩa, chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, thần sắc không đổi, tiếp tục phê duyệt tấu chương. Ta liền không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, trực tiếp ngồi thẳng vào lòng người. “Trước kia là ta phụ chàng. Đêm nay chàng muốn xử trí thế nào cũng được, chỉ cầu chàng buông tha cho huynh ta.” Hắn bất ngờ nở nụ cười, ngón tay thon dài khẽ lướt qua môi ta, ánh mắt dưới màn lụa lay động, phảng phất ánh đèn, ẩm ướt như nước, lại lạnh lẽo như dao. “Muốn thì giữ, chán thì bỏ, nàng xem trẫm là con chó trong nhà nàng sao?” Ta hỏi: “Vậy chàng muốn thế nào?” Hắn nhìn thẳng vào ta, lạnh lùng nhả từng chữ: “Hôn trẫm.”