- Trang chủ
- TRẢ EM LẠI BẦU TRỜI KHÔNG ANH
- CHƯƠNG 24
CHƯƠNG 24
Truyện: TRẢ EM LẠI BẦU TRỜI KHÔNG ANH
Tác giả: Sâu nhỏ đáng yêu
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
Đêm ở biên giới lạnh thấu xương, gió rít buốt cắt vào da thịt.
Không khí loãng phủ mờ trên sườn núi.
Từ xa xa, mốc biên giới lờ mờ hiện ra.
Những người lính bật đèn pin, bước đi chậm chạp trên lớp tuyết dày, men theo sườn núi.
Diệp Nam Ý cũng đang trong hàng ngũ đó.
Đi ngay đầu đội hình, dẫn dắt mọi người, là đội trưởng – Lâm Lục Diêu.
Dưới chân cô là hẻm núi sâu hàng trăm mét, địa hình tuần tra vô cùng gian khổ.
Đột nhiên, một tiếng súng bén nhọn xé toạc màn đêm, viên đạn sượt qua tai cô, cắm thẳng vào thân cây phía sau.
Kẻ địch từ dưới sườn núi ùn ùn kéo tới bốn phía, ánh lửa và tiếng súng hòa thành một bãi chiến trường hỗn loạn.
Bên tai Diệp Nam Ý vang lên tiếng đồng đội hét to:
“Cẩn thận! Chúng nó lao lên rồi!”
Cô cảnh giác nhìn quanh, phát hiện đám người đó chỉ nhắm thẳng về phía mình.
Tim đập dồn dập, Diệp Nam Ý lập tức hiểu đây là một cuộc phục kích có chuẩn bị trước.
Rõ ràng Lâm Lục Diêu cũng nhận ra mục tiêu của kẻ địch, anh lao tới chắn bên cô, gấp giọng quát:
“Chạy mau!”
Diệp Nam Ý nghiến răng, muốn ở lại cùng chiến đấu:
“Không được! Tôi không thể bỏ mặc mọi người!”
Nhưng Lâm Lục Diêu lại mạnh mẽ đẩy cô đi, giọng nghiêm lạnh như ra lệnh:
“Đây là mệnh lệnh! Thân phận của em đã lộ, bọn chúng sẽ không buông tha! Em tuyệt đối không thể trở thành điểm yếu của thủ trưởng!”
Diệp Nam Ý siết chặt nắm tay, trong lòng đầy căm tức và bất lực.
Nhưng hỏa lực địch càng lúc càng dữ dội, đạn bay như mưa, cô đành cắn răng rút lui.
Chạy được một đoạn, giữa làn đạn dày đặc, cô nghe rõ tiếng viên đạn găm vào da thịt.
Diệp Nam Ý đỏ hoe mắt, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Lâm Lục Diêu dùng thân mình chắn sau lưng cô, súng trong tay vẫn nã đạn trả trả liên hồi, mỗi phát đều bắn hạ một tên địch.
Nhưng kẻ địch quá đông, Diệp Nam Ý thấy rõ cánh tay anh bị đạn sượt qua, máu nhuộm đỏ tay áo.
Anh vẫn không lùi lấy nửa bước.
“Đi mau!” Lâm Lục Diêu quay đầu quát, trong mắt lóe lên vẻ quyết tuyệt.
Diệp Nam Ý cắn chặt răng, nước mắt làm mờ tầm nhìn, cô cúi đầu lao đi về hướng an toàn.
Ngay khi sắp thoát khỏi vùng nguy hiểm, một tiếng nổ kinh hoàng vang lên sau lưng.
Trái tim cô như thắt lại, hoảng hốt ngoái đầu.
Chỉ thấy đội hình bị lựu đạn địch ném trúng, đồng đội ngã gục trong vũng máu.
Giữa đó là Lâm Lục Diêu.
Anh run rẩy, nhưng vẫn siết chặt khẩu súng, tranh thủ những giây cuối cùng để yểm hộ cô.
Nước mắt Diệp Nam Ý tuôn như mưa, nỗi đau xé rách tim gan khiến cô không dám nhìn tiếp.
Giây phút đó, trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ: Phải sống.
Cô không thể để hy sinh của họ trở thành vô nghĩa.
…
Sau trận tuần tra đó, ngoài Diệp Nam Ý ra, hầu như không còn ai sống sót.
Diệp Nam Ý cũng rút hẳn khỏi tuyến đầu, trở thành một sĩ quan phân tích tình báo.
Nhiều năm sau, dựa vào kinh nghiệm thực chiến, cô lập kế hoạch chiến lược, giúp tránh được nhiều tổn thất cho lực lượng ta.
Còn những kẻ phản bội như Mai Bình Lan, Trịnh Nghiêm Minh, Kiều Tố Cầm… đều bị xử tử hình, thi hành án vào tháng 3 năm sau khi bị bắt.
…
Nhiều năm sau, tiết Thanh Minh.
Nghĩa trang liệt sĩ.
Diệp Nam Ý tóc đã điểm bạc, đứng trước dãy bia mộ, chầm chậm cúi xuống đặt một bông cúc trắng trước mỗi bia.
Đây là những người từng cùng cô thực hiện nhiệm vụ tuần tra biên giới năm đó.
Cuối cùng, cô đứng trước tấm bia chính giữa.
Trên bia là ảnh chân dung Lâm Lục Diêu, gương mặt nghiêm nghị và kiên cường.
“Lục Diêu, đây là lần thứ 33 tôi đến thăm các cậu rồi.”
Giọng cô trầm thấp, mang theo âm điệu của năm tháng từng trải.
“Nếu các cậu còn sống, chắc giờ cũng già như tôi rồi, tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn… Tôi thật sự rất nhớ quãng thời gian kề vai chiến đấu cùng các cậu.”
Cô ngồi xuống, kể lể mấy chuyện lặt vặt gần đây, như đang nói chuyện với người bạn cũ.
Kể xong, cô đứng dậy, xoay người bước xuống bậc thang.
Dưới chân bậc thang, một ông lão tóc hoa râm cùng hai người trẻ tuổi đang đợi cô.
Diệp Nam Ý mỉm cười đi về phía Mạnh Kỳ Niên và hai đứa con của mình.
Phía sau lưng cô, nơi cô không nhìn thấy, có một bóng hình mặc quân phục lặng lẽ dõi theo.
Đợi đến khi cô và gia đình đi xa, bóng hình đó mới quay về bên bia mộ, rồi dần dần tan vào gió.
Nam Ý, cuộc đời anh dừng lại ở tuổi 28, nhưng anh nguyện em trọn kiếp bình an sống tới trăm tuổi. Anh sẽ luôn ở đây, mãi mãi bảo vệ em.
—— Hết truyện ——