- Trang chủ
- TRẢ EM LẠI BẦU TRỜI KHÔNG ANH
- CHƯƠNG 18
CHƯƠNG 18
Truyện: TRẢ EM LẠI BẦU TRỜI KHÔNG ANH
Tác giả: Sâu nhỏ đáng yêu
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Lâm Lục Diêu nghe mà mặt tái mét, tay siết chặt thành nắm đấm, phát ra tiếng “rắc rắc” khe khẽ.
Anh thật không ngờ, Kiều Tố Cầm lại phóng túng đến mức đó!
Anh chợt nhớ đến cái “sự thật” mà cô ta khóc lóc kể ở bệnh viện giải phóng quân trên đảo – về đứa con trong bụng bị “ép buộc” kia.
Sắc mặt anh càng u ám hơn.
Chín phần mười cái thai đó căn bản chẳng phải như lời cô ta khóc kể bị người ta cưỡng bức.
Mà là do cô ta tự buông thả mới mang thai!
Sau đó, Lâm Lục Diêu chỉ ăn cơm ở nhà chú Lý cho có lệ rồi vội vàng quay lại đơn vị.
Giờ mà muốn quay về Hạ Thành tìm Kiều Tố Cầm thì không kịp nữa.
Cũng không thể xin phép nghỉ ngay hôm sau được.
Chuyện tìm cô ta, anh đành gác lại.
“Thương gân động cốt trăm ngày.”
Một trăm ngày dưỡng thương của Diệp Nam Ý cuối cùng cũng trôi qua.
Cô vốn không chịu ngồi yên. Vừa tháo bột xong đã lập tức quay lại đơn vị.
Trung Bộ Chiến khu, Đội Đặc nhiệm Phi Long.
Diệp Nam Ý vừa xuất hiện đã được đồng đội nhiệt liệt chào đón.
“Nam Ý, cuối cùng cậu cũng khỏe hẳn rồi! Tớ đợi cậu về mãi đấy.”
“Ừ, cậu về là lực chiến của bọn này tăng vọt luôn!”
“Cậu mà không về chắc bọn tớ quên mất mặt cậu rồi.”
Diệp Nam Ý mỉm cười đáp lại sự nhiệt tình của mọi người.
Đúng lúc này, bên tai mọi người vang lên tiếng còi tập hợp.
Gần như theo phản xạ, tất cả – kể cả Diệp Nam Ý – đứng thẳng tắp vào tư thế nghiêm.
Có người chớp mắt rồi lẩm bẩm:
“Kỳ lạ thật, giờ này đang giờ nghỉ trưa mà thổi còi tập hợp làm gì?”
Ngay sau đó, một người đàn ông bước tới, trên mặt mang ý cười:
“Là tôi thổi đấy.”
Diệp Nam Ý nhìn thấy người đó thì bật cười:
“Đội trưởng, sao anh lại ở đây?”
Đội trưởng phất tay cho mấy người khác giải tán rồi mới nói với cô:
“Tôi nghe nói hôm nay cô về nên qua xem thế nào.”
Diệp Nam Ý lập tức hiểu ra:
“Là Mạnh Kỳ Niên nói với anh đúng không?”
Đội trưởng gật đầu cười:
“Phải. Là cậu ta.”
Vừa nói xong, Mạnh Kỳ Niên đã từ xa chậm rãi bước tới.
“Tôi nghe thấy có người nhắc tên mình đấy, hai người đang bàn gì về tôi thế?”
Đội trưởng giả vờ mắng:
“Cậu cái tai thính thật đấy.”
Nói xong, anh nghiêng đầu chỉ về phía căng tin, ý bảo cùng nhau đi ăn.
“Ăn hết chưa? Chưa thì cùng đi ăn đi, đúng lúc Nam Ý cũng hơn ba tháng rồi chưa được ăn cơm căng tin nhỉ?”
Diệp Nam Ý gật đầu, cùng đội trưởng và Mạnh Kỳ Niên đi về phía căng tin.
“Ừ, nãy giờ tôi cũng đang tính xuống ăn một bữa cho đã.”
……
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện về những chuyện đã xảy ra trong đội khi Diệp Nam Ý vắng mặt.
Ăn xong, Diệp Nam Ý cực kỳ hài lòng.
Đội trưởng chào tạm biệt cô và Mạnh Kỳ Niên rồi quay về ký túc xá ngủ trưa.
Trong doanh trại, đa phần lính độc thân đều ở ký túc.
Chỉ những ai có gia đình mới làm đơn xin ở nhà tập thể dành cho gia đình quân nhân.
Khi hai người đang tản bộ trên sân huấn luyện, Diệp Nam Ý mới hỏi Mạnh Kỳ Niên:
“Anh tìm em có chuyện gì không?”
Bình thường anh chẳng rảnh mà đến tìm cô vô cớ.
Mạnh Kỳ Niên nghe vậy thì móc trong túi ra một tuýp thuốc mỡ.
“Lần trước mượn của em đấy. Suốt mấy hôm rồi chưa tìm dịp trả. Thuốc hiệu nghiệm lắm, cảm ơn nhé.”
Diệp Nam Ý chợt nhớ ra:
“Anh không nói thì em còn suýt quên béng.”
Dù gì cũng là chuyện từ ba tháng trước.
Cô xua tay:
“Thôi khỏi trả, cho anh luôn đấy. Em vẫn còn mấy tuýp.”
Mạnh Kỳ Niên cười, nhưng vẫn nhận lại:
“Được rồi, cảm ơn nhé. Để đáp lễ, tối nay anh mời em ăn căng tin.”
Diệp Nam Ý gật đầu đồng ý.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc.
Mạnh Kỳ Niên như lơ đãng hỏi:
“À mà, chị anh dạo này lại quen bạn trai mới. Nhưng chị cứ sợ người ta chê mình từng có một đời chồng. Anh thì thấy chẳng có gì to tát.”
Diệp Nam Ý gật đầu đồng tình:
“Em cũng nghĩ vậy. Chỉ là ly hôn thôi mà. So với chuyện sống chết còn chẳng đáng kể.”
Nghe thế, Mạnh Kỳ Niên hơi ngập ngừng rồi hỏi tiếp:
“Vậy… sau này em cũng sẽ định quen người khác chứ?”
Nói xong, trong mắt anh ánh lên một tia lúng túng, lén quan sát phản ứng của Diệp Nam Ý.
Diệp Nam Ý khựng lại một chút.
Sao lại tự dưng chuyển đề tài sang cô thế này?
Nhưng cô vẫn đáp thẳng:
“Cũng tùy duyên thôi. Tình cảm đâu có ép được. Hợp nhau thì tự nhiên sẽ ở bên nhau.”
Nghe cô nói vậy, Mạnh Kỳ Niên nhẹ cười, khóe môi hơi cong lên:
“Phải, anh cũng thấy thế. Cứ thuận theo tự nhiên. Nhiều khi ở lâu bên nhau lại nảy sinh tình cảm.”
Diệp Nam Ý chỉ “ừ” nhàn nhạt một tiếng.
Trong lòng cô hoàn toàn không gợn lên cảm xúc gì.