Ba người ra khỏi bệnh viện rồi đi thẳng tới ga tàu.

Trương Nham Bân vất vả chen chúc đỡ Diệp Nam Ý lên tàu, tìm đúng chỗ nằm cho cô.

Mai Bình Lan thì cúi người cất gọn hết hành lý dưới gầm giường.

Mấy ngày nằm viện khiến Diệp Nam Ý khó chịu rã rời, ngay cả cơ bắp cũng thấy mềm nhão.

Giờ phải nằm tiếp trên tàu, cô không nhịn được khẽ thở dài, chỉ mong thời gian trôi thật nhanh.

May mắn là quả thật chỉ chợp mắt một giấc đã đến nơi.

Khi tàu vào ga thủ đô, Trương Nham Bân lại xách đồ, dìu Diệp Nam Ý xuống tàu và đưa thẳng về khu gia đình trong doanh trại.

Trước khi về, anh còn nghiêm túc chào và dặn dò.

Diệp Nam Ý mỉm cười cảm ơn, đứng nhìn anh quay đi mới khẽ đẩy cửa vào nhà.

Mai Bình Lan cũng theo vào, chẳng nói chẳng rằng mà đi thẳng vào bếp nấu cơm cho cô.

Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

Diệp Nam Ý chống nạng chầm chậm ra mở.

Người đến là Mạnh Kỳ Niên, tay còn xách theo mấy thứ đồ.

Diệp Nam Ý ngạc nhiên nhìn anh:

“Sao anh biết hôm nay em về thủ đô?”

Chuyện cô về hôm nay, ngay cả ba cô cũng chưa nói ra ngoài.

Mạnh Kỳ Niên cười, bước vào phòng, xách đồ theo:

“Anh tính nhẩm thời gian, đoán chắc em cũng sắp về vào tầm này.”

Diệp Nam Ý đóng cửa lại, cùng anh đi vào phòng khách:

“Thế nếu em về vào ngày mai thì sao?”

Mạnh Kỳ Niên đặt túi đồ lên bàn, bình thản đáp:

“Thì mai anh lại qua. Dù sao cũng chỉ trong mấy ngày này thôi mà.”

Ánh mắt Diệp Nam Ý nhìn vào túi đồ:

“Anh mang gì đến vậy?”

Mạnh Kỳ Niên đáp:

“Mấy thứ tốt cho xương cốt, sữa, trứng gà các thứ.”

Nói rồi anh nghiêng đầu nhìn về phía bếp:

“Dì Mai đang trong bếp phải không? Vừa hay để anh nhờ dì nấu luôn cho em ăn.”

Nói xong, anh xách túi đồ đi thẳng vào bếp.

Nhìn bóng lưng anh, Diệp Nam Ý bỗng cảm thấy lòng mình ấm lại.

Kim đồng hồ trên tường chỉ năm giờ rưỡi chiều thì cửa lại vang lên một tiếng động.

Diệp Nam Ý ngoái nhìn ra cửa.

Bóng dáng của Diệp Cảnh Hòa xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Thấy trong nhà có mấy người, ông không tỏ vẻ bất ngờ.

Vì lúc nãy Đại Hà quay về đã báo trước với ông rồi.

Mạnh Kỳ Niên nhìn thấy Diệp Cảnh Hòa thì vội đứng dậy chào.

Diệp Cảnh Hòa phất tay ý bảo không cần khách sáo.

Đúng lúc này, Mai Bình Lan từ bếp bê ra đĩa thức ăn cuối cùng, vừa nhìn thấy mọi người liền vui vẻ gọi:

“Vừa hay,anh Diệp về rồi, mọi người đều đủ mặt, mau lại ăn cơm thôi.”

Diệp Cảnh Hòa bước tới bàn ăn, quay sang Mai Bình Lan nói:

“Mấy ngày Nam Ý nằm viện, thật làm phiền cô rồi.”

Nụ cười trên mặt Mai Bình Lan càng thêm dịu dàng:

“Anh Diệp nói gì vậy, tôi coi Nam Ý như con gái mà.”

Diệp Cảnh Hòa cười nhẹ, rồi gọi mọi người ngồi xuống cùng ăn.

Diệp Nam Ý lặng lẽ nhìn toàn bộ cảnh tượng, trong lòng thầm tính: tối nay nhất định phải dò hỏi cho ra ý của ba về dì Mai mới được.

Trên bàn ăn, mấy người nói cười rôm rả, bầu không khí vô cùng đầm ấm.

Còn ở xa tận Hạ Thành, bầu không khí giữa Lâm Lục Diêu và Kiều Tố Cầm lại ngột ngạt đến cứng đờ.

Trước cổng trường bổ túc ban đêm, hai người đứng đối diện nhau.

Sắc mặt Lâm Lục Diêu bình lặng, hỏi:

“Dạo này học ở trường thế nào rồi?”

Kiều Tố Cầm thành thật trả lời:

“Em đã nhận biết được khá nhiều chữ rồi.”

Lâm Lục Diêu gật đầu.

Dù gì Kiều Tố Cầm cũng có bằng tiểu học, nhưng đã mấy chục năm không động vào sách vở, vậy mà giờ học được thế là rất tốt rồi.

Xác nhận cô ta thật lòng đi học, Lâm Lục Diêu mới nhắc sang chuyện khác:

“Ngày mai tôi tính về quê quét mộ bố mẹ. Cô có muốn đi cùng không? Cũng lâu rồi cô chưa ghé mộ bác trai bác gái.”

Nghe vậy, Kiều Tố Cầm định đồng ý theo thói quen nhưng chợt như sực nhớ ra gì đó, mặt khựng lại.

Giọng cô ta trở nên cứng nhắc:

“Em… không đi đâu. Anh giúp em quét hộ là được rồi.”

Lâm Lục Diêu nhận ra nét mặt cô ta có phần kì lạ nhưng cũng không muốn hỏi thêm.

“Được. Tôi biết rồi. Vào đi học đi.”

Nói xong, anh không đợi cô ta trả lời mà xoay người đi thẳng về phía ga tàu.

Từ Hạ Thành tới Mẫn Thành chỉ cần đi tàu một chặng.

Quê Lâm Lục Diêu nằm ở một ngôi làng gần Mẫn Thành, từ ga xuống còn phải bắt thêm hai tiếng xe buýt liên huyện, rồi đi bộ thêm một tiếng mới tới nơi.

Khi Lâm Lục Diêu lặn lội qua hết đường đất về đến thôn Lâm Gia, trời đã tối sẫm.

Anh men theo con đường nhỏ dẫn về căn nhà cũ.

Chợt thấy có một bóng người đi tới.

Thấy anh, người đó giật mình kêu khẽ:

“Ơ…!”

Lâm Lục Diêu dừng chân, ánh mắt trầm lại nhìn về phía người kia.

Nhờ ánh đèn hắt ra từ cửa sổ ngôi nhà ven đường, Lâm Lục Diêu mới nhìn rõ người kia là hàng xóm cũ của mình.

Khi cha mẹ anh còn sống, quan hệ giữa hai nhà rất thân thiết. Hồi nhỏ anh cũng thường chạy sang nhà chú ấy chơi.

Người kia còn đang nheo mắt nhận mặt thì Lâm Lục Diêu đã lên tiếng trước:

“Chú Lý, cháu đây, Lục Diêu.”