- Trang chủ
- TRẢ EM LẠI BẦU TRỜI KHÔNG ANH
- CHƯƠNG 15
CHƯƠNG 15
Truyện: TRẢ EM LẠI BẦU TRỜI KHÔNG ANH
Tác giả: Sâu nhỏ đáng yêu
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Giờ họ mới hiểu, hóa ra suốt ba năm nay anh chưa từng buông bỏ Diệp Nam Ý.
Sau giây phút sững sờ, tất cả đều vỗ vai chúc phúc anh.
Trong lúc Lâm Lục Diêu bận rộn chuẩn bị thủ tục điều đi, thì bên kia, Diệp Nam Ý đang nằm viện ở Mẫn Thành lại nhàn nhã hơn nhiều.
Người ta vẫn nói “thương gân động cốt trăm ngày”, cô còn phải nằm viện ít nhất hai tuần nữa mới được xuất viện.
Mà xuất viện rồi thì bó bột cũng còn phải đeo trên chân cô thêm hai tháng nữa mới tháo ra được.
Lúc này, Diệp Nam Ý đang nằm trên giường bệnh, chăm chú đọc cuốn tiểu thuyết Hồng Nhật.
Ngoài cửa vang lên tiếng động, một người phụ nữ gương mặt hiền hậu, dáng vẻ dịu dàng xách hộp cơm bước vào phòng.
Thấy bà, Diệp Nam Ý nở nụ cười gọi:
“Dì Mai, lại vất vả mang cơm cho cháu nữa rồi.”
Mai Bình Lan đặt hộp cơm lên bàn, cười hiền:
“Không phiền đâu mà. Có gì đâu, tiện tay thôi. Đây là canh hầm bổ dưỡng dì nấu cho cháu, tranh thủ còn nóng thì ăn đi.”
Mùi thơm ngào ngạt của canh gà nóng hổi lan tỏa khắp phòng, Diệp Nam Ý cầm lấy chiếc thìa bà đưa, cười nói:
“Dì Mai cũng ngồi xuống ăn với cháu đi ạ.”
Mai Bình Lan là bạn thân nhất của mẹ cô khi còn sống. Sau khi mẹ cô mất, bà vẫn thường xuyên ghé thăm, quan tâm chăm sóc cô như con gái ruột.
Lần này Diệp Nam Ý nằm viện, đúng lúc Mai Bình Lan – khi ấy là trưởng ban thông tin của đơn vị – được về thăm nhà ở Mẫn Thành.
Vừa hay biết cô nằm viện, bà đã tranh thủ nấu cơm mang tới.
Diệp Nam Ý vừa uống từng thìa canh nóng hổi, trong lòng ấm áp hẳn lên.
Uống xong, cô cười hỏi:
“Dì Mai này, lần này dì tranh thủ về phép có việc gì không ạ? Có gì cần cháu giúp không?”
Mai Bình Lan nở nụ cười hiền từ:
“Không có việc gì đâu, chỉ là nhớ nhà nên về thăm thôi. Mấy chuyện cần giúp thì thủ trưởng nhà cháu lo hết rồi.”
Nghe vậy, Diệp Nam Ý yên tâm thở ra:
“Vậy thì tốt rồi. Miễn là ba cháu – cái ông già thô lỗ đó – không quên gì là cháu mừng lắm rồi.”
Mai Bình Lan khẽ lắc đầu, thuận miệng nói:
“Thật ra thủ trưởng nhà cháu cũng là người rất chu đáo đấy.”
“Trước khi dì rời thủ đô mấy hôm liền chẳng thấy ông ấy đâu, cũng không biết gần đây lại bận cái gì nữa.”
Diệp Nam Ý húp xong ngụm canh cuối cùng, giải thích:
“Bên Văn phòng Trung ương gửi sang mấy bản ghi chép thông tin bị lỗi, ba cháu bận giải quyết vụ đó.”
Mai Bình Lan thu dọn bát thìa, chỉnh lại chăn gọn cho cô rồi mỉm cười từ biệt:
“Nam Ý, dì về trước nhé. Có gì thì bảo Đại Hà sang nhà dì tìm.”
Diệp Nam Ý gật đầu đồng ý, tiễn bà ra cửa bằng ánh mắt.
Sau khi Mai Bình Lan đi rồi, vệ binh Trương Nham Bân đứng bên cạnh cứ ấp a ấp úng nhìn cô.
Diệp Nam Ý nhanh chóng nhận ra vẻ mặt anh, nghi hoặc hỏi:
“Anh Trương, anh có chuyện gì muốn nói với em à?”
Trương Nham Bân lúc này mới hắng giọng, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Nam Ý, dù dì Mai với thủ trưởng và em có thân thiết đến đâu thì một số việc vẫn liên quan đến bí mật quốc gia, tốt nhất đừng kể động tĩnh của thủ trưởng ra ngoài.”
Diệp Nam Ý nghe xong hơi ngại ngùng, vội đáp:
“Em hiểu rồi anh Trương, lần sau em sẽ chú ý.”
Trương Nham Bân cũng không nói thêm nữa, chỉ lặng lẽ tiếp tục làm nhiệm vụ canh chừng bên giường bệnh.
Nhưng Diệp Nam Ý thì bắt đầu tự kiểm điểm.
Suốt hơn mười năm mẹ mất, một mình ba cô đàn ông thô vụng không biết chăm con, chính là nhờ dì Mai tự nguyện giúp đỡ mà cô mới được nuôi nấng khôn lớn.
Dì Mai với cô cũng như nửa người mẹ, khiến cô tự nhiên hạ cảnh giác khi ở cạnh bà.
Đó chính là sơ hở của cô.
Nếu một ngày Mai Bình Lan có ý gì xấu, người bị liên lụy không chỉ riêng cô và cha mà còn có cả đại quân khu trung ương.
Chỉ cần nghĩ đến hậu quả như gián điệp lọt vào quân đội, Diệp Nam Ý không khỏi lạnh sống lưng.
Cô âm thầm siết chặt quyết tâm — lần sau tuyệt đối không để lộ nửa lời về công việc của cha.
Quyết định xong, cô gạt chuyện đó sang một bên và bắt đầu nghĩ đến mối quan hệ của ba với dì Mai.
Bao năm nay cha cô độc một mình, người phụ nữ phù hợp duy nhất quanh ông chỉ có dì Mai.
Nhớ lại lúc nãy, dì Mai còn kín đáo bênh vực cha, trong lòng Diệp Nam Ý bất giác sáng bừng lên.
Có khi nào dì Mai thích ba cô thật không?
Thật ra, dù dì Mai có ở vậy suốt đời thì cô cũng sẽ phụng dưỡng như mẹ ruột.
Nhưng cô vẫn mong cả ba lẫn dì Mai đều có thể tìm được người bầu bạn, đỡ cô quạnh tuổi già.
Nếu họ thực sự đến với nhau, cô sẽ thật lòng vui mừng.
Chỉ không biết ba cô có “cảm” dì Mai không?
Trước đây cô đoán ba cũng để ý ai đó, không biết có phải dì Mai không nữa.
Diệp Nam Ý ngẫm đến chuyện trăm năm của hai người lớn thì hơi lơ đễnh, miệng mím cười.
Lần sau gặp ba, cô nhất định sẽ hỏi thẳng cho rõ.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng ban ngày dần tắt, đêm xuống rồi lại sáng, thời gian lặng lẽ trôi đi.
Thoáng cái đã hai tuần, đến ngày Diệp Nam Ý xuất viện.
Cô nhờ trước Trương Nham Bân mua vé tàu về thủ đô, tính xuất viện là đi ngay.
Hôm làm thủ tục xuất viện.
Mai Bình Lan giúp cô thu dọn đồ đạc.
Trương Nham Bân thì cẩn thận đỡ cô từng bước xuống cầu thang bệnh viện.
Còn Mạnh Kỳ Niên thì đã rời Mẫn Thành về thủ đô công tác từ hơn tuần trước.