- Trang chủ
- TRẢ EM LẠI BẦU TRỜI KHÔNG ANH
- CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 12
Truyện: TRẢ EM LẠI BẦU TRỜI KHÔNG ANH
Tác giả: Sâu nhỏ đáng yêu
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Anh đi không lâu thì cận vệ của Diệp Cảnh Hòa, tên là Trương Nham Bân, cũng tới phòng bệnh.
Gặp Lâm Lục Diêu ngoài hành lang, Trương Nham Bân chỉ khẽ gật đầu chào, rồi vội bước vào trong.
Lâm Lục Diêu giống như một chiếc chìa khóa mở ra ngăn ký ức cũ trong đầu Diệp Nam Ý.
Ba năm nay, cô gần như chỉ có nhiệm vụ và huấn luyện — cuộc sống khô khan nhưng đầy đủ, cũng giúp cô ít khi nghĩ đến quá khứ.
Bây giờ bất chợt bị khơi lại, trong lòng cô không khỏi khó chịu.
Cô cố gắng gạt mấy chuyện cũ ra khỏi đầu, quay sang nhìn Trương Nham Bân đang ngồi bên canh chừng, tìm chuyện để nói cho bớt nặng nề.
“Anh Trương này, theo ba tôi bao năm, anh có thấy ông ấy ‘xuân về cây nở hoa’ chưa vậy?”
Trương Nham Bân sững người, trên mặt thoáng hiện chút bối rối nhưng miệng vẫn cứng:
“Nam Ý, chuyện riêng của thủ trưởng tôi không thể tiết lộ.”
Diệp Nam Ý nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia tinh quái hiểu ý.
Xem ra thật sự có chuyện rồi.
Nhưng cô không hề phản cảm chút nào.
Mẹ cô mất ngay khi sinh cô ra, bao năm qua chỉ có cha vất vả nuôi cô lớn.
So với việc bắt ông phải sống thủ tiết cô độc, cô càng hy vọng ông tìm được người bầu bạn.
Như vậy lúc ông nghỉ hưu, nếu cô không có ở nhà cũng đỡ cô quạnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Nam Ý thấy mí mắt bắt đầu nặng trĩu.
Cô ăn hộp cơm mà Trương Nham Bân mang từ căng tin bệnh viện về, rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Mặt trời lặn biến thành hoàng hôn, hoàng hôn chẳng mấy chốc lại bị màn đêm nuốt chửng, rồi đêm qua đi để bình minh ló dạng.
Khi Diệp Nam Ý mở mắt, đã là sáng hôm sau.
Thấy cô tỉnh, Trương Nham Bân đứng dậy nói sẽ đi mua bữa sáng.
Diệp Nam Ý nằm tựa lên gối, mở tờ báo hôm qua cha cô mang đến đọc giết thời gian.
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh vang lên hai tiếng gõ nhẹ.
Diệp Nam Ý ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt điển trai của Lâm Lục Diêu.
Anh cầm mấy cuốn sách bước vào phòng bệnh:
“Anh biết em thích đọc sách, nên mang mấy cuốn này cho em giết thời gian.”
Ánh mắt Diệp Nam Ý liếc qua đống sách.
Là mấy cuốn tiểu thuyết văn học.
Cô lập tức dời mắt, giọng lạnh nhạt từ chối:
“Không cần…”
Câu còn chưa dứt, Lâm Lục Diêu đã tự tiện nhét hết sách vào ngăn tủ đầu giường.
Diệp Nam Ý nuốt lại mấy lời định nói, cất giọng dứt khoát:
“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì mời anh về cho.”
Lâm Lục Diêu im lặng một lúc, rồi nói chậm rãi:
“Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em, về chuyện ba năm trước.”
Anh vừa nói xong thì cửa phòng bệnh lại vang lên tiếng gõ.
Một người đàn ông trẻ trung, dáng người cao ráo trong bộ quân phục chỉnh tề, tay xách túi táo bước vào.
“Nam Ý, nghe nói em bị thương. Anh vừa làm xong nhiệm vụ ở Mẫn Thành nên ghé thăm em.”
Diệp Nam Ý ngạc nhiên khi thấy Mạnh Kỳ Niên, bật cười hỏi:
“Trùng hợp vậy? Sao anh biết em nhập viện?”
Mạnh Kỳ Niên là bạn chơi cùng trong khu tập thể quân đội hồi nhỏ. Sau này cha anh ấy chuyển công tác sang Tây Bắc, hai người mất liên lạc.
Mãi đến khi cô quay lại đội đặc nhiệm Phi Long mới biết anh cũng là quân nhân.
Mạnh Kỳ Niên mỉm cười, bước tới gần giường bệnh, chìa cánh tay quấn băng gạc ra:
“Anh đến đây xử lý vết thương, đúng lúc gặp cấp dưới của ba em.”
“Nói thật, nhìn em thế này, anh còn thấy mình nhẹ chán.”
Lâm Lục Diêu nghe hai người nói chuyện tự nhiên, ánh mắt dần trở nên cảnh giác.
Anh nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi khi nghe người kia gọi tên cô đầy thân mật.
Ánh mắt anh nhìn Diệp Nam Ý lạnh lại:
“Nam Ý… vị này là ai?”
Diệp Nam Ý nhìn anh, giọng dửng dưng:
“Không liên quan đến anh. Nếu không có gì nữa thì anh đi được rồi chứ?”
Nghe ra lời tiễn khách thẳng thừng trong câu nói của cô, lòng Lâm Lục Diêu thoáng nhói đau.
Dù rất muốn ở lại, anh cũng không thể mặt dày khiến cô thêm chán ghét.
Lâm Lục Diêu khàn giọng nói nhỏ:
“Không còn gì nữa, lần sau anh lại ghé.”
Diệp Nam Ý chỉ “ừ” lạnh nhạt, rồi xoay sang cười nói với Mạnh Kỳ Niên, giọng mềm mỏng hẳn.
Lâm Lục Diêu đi ra cửa, nhìn cảnh đó mà tim như bị ai bóp chặt, đau âm ỉ.
Anh không muốn nhìn thêm, liền khép cửa lại, xoay người đi lên tầng tìm đến một phòng bệnh khác.
Lần này anh rời đảo là để tham gia khóa huấn luyện nâng cao.
Đáng ra xong việc sẽ về thẳng hòn đảo.
Nhưng hôm qua, anh bất ngờ nhận được tin Kiều Tố Cầm phải chuyển viện vì mổ ruột thừa xong bị xuất huyết.
Bệnh viện trên đảo thiết bị lạc hậu nên cô ta được chuyển về Bệnh viện Nhân dân khu vực Mẫn Thành.
Ba năm trước, từ lúc Nam Ý im lặng rời đi, Lâm Lục Diêu mới hiểu cô thực sự đã cắt đứt mọi thứ với anh.
Những năm qua anh không dám quấy rầy cô.
Còn với Kiều Tố Cầm, anh cũng không thể coi như chưa từng có gì, nhưng luôn cố gắng giữ khoảng cách.
Ngoài tiền bạc, anh không cho cô ta thêm bất cứ thứ gì khác.
Chỉ không ngờ, Kiều Tố Cầm nhận ra sự lạnh nhạt đó mà chẳng nói tiếng nào, lại lén đi mổ khi anh vắng mặt trên đảo.
Nghĩ đến đây, anh cũng chẳng biết trong lòng mình là cảm giác gì.
Anh xin nghỉ phép mấy hôm để ở viện chăm sóc cho cô ta.
Một phần vì nghĩ có cơ hội gặp Nam Ý nhiều hơn mà vui mừng.
Một phần lại bực bội vì Kiều Tố Cầm tự ý quyết định chuyện quan trọng.
Cảm xúc rối như tơ vò, làm anh nghẹt thở.
Lâm Lục Diêu đứng trước cửa phòng bệnh của Kiều Tố Cầm một lúc lâu, đến khi nghe có tiếng động bên trong mới đẩy cửa bước vào.
Kiều Tố Cầm nằm trên giường trắng bệch như tờ giấy, đang yếu ớt với tay tìm cốc nước.
Lâm Lục Diêu bước đến, đỡ cô dậy, lấy nước trên bàn đút cho uống.
Uống xong, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống lại.