Hóa ra chính cô ta là người đã hại chết Nam Ý!
Lâm Lục Diêu biết rõ đó chỉ là mơ.
Nhưng mọi thứ trong mơ quá chân thật, khiến anh bất an đến cực điểm.
Uống xong nước nóng, Lâm Lục Diêu lại quay về giường nằm, lăn qua lăn lại, đầu óc rối bời không sao ngủ nổi.
Anh cứ nằm đó cho đến lúc trời dần sáng, ánh bình minh le lói phía chân trời.
Cuối cùng, ánh mắt anh kiên định, hạ quyết tâm.
Anh không muốn và cũng không thể chia tay Nam Ý.
Anh sẽ tìm cách để quay lại với cô, làm thủ tục tái hôn.
Còn về phần chị Tố Cầm, đợi cô ta sinh con xong, anh sẽ chuẩn bị đồ cưới đàng hoàng, tìm cho cô ta một người chồng tử tế để nương tựa.
Lần này, bất kể chị Tố Cầm có khóc lóc cầu xin thế nào, anh cũng sẽ không mềm lòng nữa!
Nghĩ vậy, Lâm Lục Diêu dứt khoát ngồi bật dậy.
Rửa mặt xong, anh chỉnh trang quân phục rồi bước nhanh đến văn phòng chính ủy trong đơn vị.
Anh ngồi chờ hơn nửa tiếng, cuối cùng một đồng chí cán bộ mới uể oải đi vào nhận ca sáng.
Vừa nhìn thấy Lâm Lục Diêu, cậu ta giật bắn mình vì bất ngờ.
Nhưng Lâm Lục Diêu không buồn vòng vo, hỏi thẳng luôn:
“Đồng chí, tôi muốn hỏi Nam Ý khi nào thì quay về?”
Cán bộ kia sững người một chút, rồi nghi hoặc trả lời:
“Đồng chí Diệp ấy à? Hôm trước đã có lệnh điều động chính thức rồi mà. Cô ấy được điều đi nơi khác rồi, sẽ không quay lại nữa đâu.”
Lâm Lục Diêu như hóa đá ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Ba năm sau, trong một phòng bệnh của Bệnh viện Nhân dân khu vực Mẫn Thành.
Thủ trưởng Diệp Cảnh Hòa chau mày nhìn con gái đang nằm trên giường bó bột, giọng đầy lo lắng cằn nhằn:
“Con nói xem, sao lại bất cẩn thế hả?”
“Trước khi xuất phát, ba đã dặn đi dặn lại rồi, nhiệm vụ quan trọng đến mấy cũng phải chú ý an toàn!”
“Ba chỉ có mỗi mình con thôi, con cũng phải tự biết quý mạng mình chứ, đừng bắt ba cứ ra vào bệnh viện nhìn con như thế này mãi có được không?”
“Không được, đợi con xuất viện ba sẽ huấn luyện đặc biệt cho con, để sau này khỏi bị thương nữa!”
Diệp Nam Ý chán nản quay mặt sang một bên, không muốn đáp.
Kiếp trước, năm thứ năm sau khi kết hôn, cô bất ngờ nhận được tin ba bị bệnh nặng.
Lúc đó cô còn đang ở tận hòn đảo, rốt cuộc không kịp về nhìn ông lần cuối.
Sau này nghe lời người lính cận vệ kể lại, cô mới biết thật ra ba đã lâm bệnh từ hai năm trước, nhưng không muốn cô lo lắng nên dặn mọi người giấu nhẹm.
Vậy nên kiếp này, sau khi ly hôn xong, cô đã ngay lập tức đưa ông đi khám, nhổ tận gốc căn bệnh mà kiếp trước ông không chữa khỏi.
Ba năm qua, sau khi ly hôn, quan hệ của cô và cha thân thiết hẳn lên.
Hơn nữa, sau khi khỏi bệnh, ông càng hiểu sức khỏe mới là vốn liếng quan trọng nhất, nên đặc biệt chú ý chăm sóc cả cho bản thân lẫn cho cô.
Mỗi lần cô ra nhiệm vụ mà bị thương về, y như rằng sẽ bị ba mắng một trận.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Ba vốn ở thủ đô, vừa nghe tin cô bị thương nhập viện đã lập tức bỏ hết công việc chạy tới Mẫn Thành để mắng cho bằng được.
Nói một hồi, Diệp Cảnh Hòa lại thở dài nặng nề.
“Sớm biết vậy, năm xưa ba đã ngăn không cho con vào quân đội.”
Diệp Nam Ý hiểu cha quá lo cho mình, nên mới đâm ra oán trách như vậy.
Cô nghĩ nát óc, cuối cùng mới vắt ra được một câu để an ủi ông.
“Đừng nghĩ vậy, năm đó có muốn ngăn thì ba cũng đâu ngăn nổi con.”
Diệp Cảnh Hòa bị nghẹn lời, trừng mắt lườm Diệp Nam Ý một cái rồi khoát tay bỏ đi:
“Thôi được rồi, con nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi. Ba cũng phải quay lại thủ đô. Chiều nay ba cho cận vệ ở lại canh chừng con, đi vệ sinh thì nhớ gọi y tá.”
Cuối cùng tai Diệp Nam Ý cũng được yên tĩnh.
Cô chậm rãi nhích người ngồi dậy, với tay lấy cây nạng dựng ở cạnh giường.
Nằm hoài cũng chán, cô tính ra ngoài hành lang đi dạo cho thoáng.
Diệp Nam Ý chống nạng lò cò bước ra khỏi phòng bệnh.
Trong hành lang, hai đứa trẻ con đang vừa đi vừa cười đùa nô giỡn.
Bất ngờ, một đứa bé không chú ý chạy thẳng về phía cô.
Diệp Nam Ý không kịp tránh, “bốp” một tiếng va thẳng vào nhau, cả người cô ngã ngửa về sau.
Ngay khoảnh khắc ấy, một đôi tay rắn chắc kịp thời đỡ lấy cô.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô:
“Em không sao chứ?”
Diệp Nam Ý giật mình ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đầy kinh ngạc.
Là Lâm Lục Diêu!
Lâm Lục Diêu cũng đứng sững, nhìn cô không chớp mắt.
Anh thật không ngờ lại gặp Diệp Nam Ý ở bệnh viện của thành phố gần hòn đảo nhất này.
Có lẽ ánh mắt anh dán vào cô quá lâu, khiến Diệp Nam Ý thấy khó chịu, khẽ nhúc nhích vai, cau mày nói:
“Anh nhìn đủ chưa? Nhìn xong thì buông tay ra đi.”
Lâm Lục Diêu như bị bỏng tay, vội vàng buông ra.
Diệp Nam Ý liếc nhìn hành lang, hai đứa nhỏ đã chạy biến đâu mất tiêu.
Cô đành nuốt lời định dạy dỗ chúng sau cú va chạm.
Nhưng nghĩ bụng, nếu lần sau còn gặp, nhất định cô sẽ nói chuyện cho ra lẽ.
Lúc đó, Lâm Lục Diêu lên tiếng:
“Nam Ý… sao em lại ở đây?”
Đột nhiên anh nhớ tới cây nạng trong tay cô, ánh mắt rơi xuống cái chân bó bột, mày nhíu lại:
“Em bị thương à? Để anh đỡ em về phòng.”
Diệp Nam Ý nhếch môi lạnh nhạt, tránh bàn tay anh đưa ra.
“Không cần, tôi tự đi được.”
Nói xong, cô chống nạng lò cò quay người vào lại phòng bệnh.
Trong lòng thầm nhủ, dạo này mình thật xui xẻo — đã gãy chân còn đụng ngay phải chồng cũ!
Phía sau, ánh mắt Lâm Lục Diêu tối đi trong thoáng chốc rồi lặng lẽ quay người rời đi.