“Tháng trước. Công ty sẽ do Bắc Thần quản lý, anh ấy có đủ năng lực.”
Anh im lặng rất lâu, rồi khẽ nói:
“Tôi sẽ nhớ em.”
“Giang Nghiễn Lâm, hãy quên tôi đi. Anh còn trẻ, còn nhiều cơ hội để yêu và được yêu. Đừng tự giam mình trong quá khứ nữa.”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, không ngoảnh lại.
Ba tháng sau, tôi ngồi trên chuyến bay đến Boston, nhìn thành phố phía dưới dần xa, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Một năm qua, tôi đã đi từ một người vợ cam chịu thành một nữ doanh nhân thành công, nếm đủ thăng trầm cuộc đời.