Khi xưa, nhà ngoại ta vốn ở nơi ven thành, sống trong gian nhà đất mái rạ.

Từ khi di mẫu ta gả vào Hầu phủ, cả tộc mới được thơm lây.

Dẫu hiện tại chẳng phải giàu sang, song so với dạo trước đã bước lên một bậc, ở trong trấn cũng xem như có chút thể diện.

Giờ đây, mấy biểu ca của ta đang trong độ tuổi tham gia khoa cử, người có thực học không ít, chỉ là thiếu một bàn tay nâng đỡ.

Ta thưa với ngoại tổ mẫu: ta muốn gả cho Dương Chấp.

Người dịu dàng xoa đầu ta, ánh lệ dâng nơi khóe mắt, nói ta là người có phúc.

Ai ai cũng biết ta từng là một kẻ bị lưu đày, nếu muốn lấy chồng, chỉ có thể chọn đường hạ giá, ngay cả người thân như ngoại tổ phụ mẫu cũng không đành lòng.

Nay, rốt cuộc cũng có thể vui vầy cả nhà.

Ngày thành thân chẳng bao lâu sau đó liền đến.

Đám huynh đệ đồng hành thuở trước, cùng Đào Hồng, đều đến chung vui.

Tiệc cưới tưng bừng náo nhiệt.

Đào Hồng ôm lấy ta, vừa khóc vừa cười.

Thấy nàng mang tâm sự, ta khẽ hỏi han.

Nàng mới kể: thì ra Liễu Tam ở quê đã có hôn ước, mẹ của hắn lại nhất quyết không chấp thuận nàng vì từng phạm tội, mắng chửi sống chết cũng không cho Liễu Tam cưới nàng.

Liễu Tam bởi nặng tình xưa nghĩa cũ, liền van nài mẫu thân, chỉ cầu cho nàng được làm thiếp.

“Ngươi đồng ý rồi ư?” — ta thở dài hỏi.

Nàng từng nói, kiếp này quyết chẳng làm nô bộc, càng chẳng làm tiểu thiếp, chỉ mong được sống làm người đường đường chính chính.

“Ta… ta không biết… ta không biết nữa.” — Đào Hồng ôm đầu, vẻ mặt bối rối thê lương.

Ta biết nàng đã lung lay, dù gì Liễu Tam cũng là người nàng khắc cốt ghi tâm.

Bất giác ta nhớ tới Đoạn Hoằng Dật — ta đã thật lâu không còn nghĩ đến người ấy.

Mà giờ có nhớ lại, trong lòng cũng chẳng còn vị chua xót khó nói như xưa.

Thật là tạo hóa trêu người.

Ta khi ấy không chịu làm thiếp của hắn là vì lòng còn vương tình.

Còn Đào Hồng hôm nay muốn phá giới làm thiếp cũng bởi mang lòng yêu một người.

Dương Chấp sải bước vào phòng, bảo đã tới giờ động phòng, gọi Đào Hồng rời đi.

Lúc đó mới vừa tới giờ Tuất!

Đào Hồng dở khóc dở cười, giậm chân chạy mất.

19

Còn về chuyện động phòng hoa chúc…

Chỉ có thể nói rằng, ta chẳng cảm được chút thú vị nào, chỉ thấy đau đớn thôi.

Nhưng Dương Chấp cũng chẳng khá hơn, ngực cổ bị ta cào đến mấy vết dài.

Hắn vẫn còn bày ra bộ mặt cứng cỏi, hôm sau huynh đệ hỏi tới, hắn ngậm cọng cỏ trong miệng, nghênh ngang đáp:

“Lão tử làm nàng sướng chết đi được.”

Lúc không có người, ta cho hắn hai cái bạt tai, dằn mặt:

“Nếu dám nói nhảm lần nữa, ta đánh không tha!”

Hắn nghiêng đầu, lưỡi liếm bên má, cười khẩy một tiếng:

“Hóa ra trước kia dịu dàng đều là giả vờ.”

Ta giận đến nỗi nguyên một ngày chẳng thèm nói chuyện với hắn, mà hắn cũng chẳng chịu xuống nước.

Đến xế chiều, hắn không chịu nổi, bèn tự tay đun nước mang đến.

Vừa thấy thùng tắm, ký ức ùa về, cảm giác xấu hổ lại trào dâng.

Ta quay lưng về phía hắn, nằm dài trên giường lau nước mắt.

Hắn dường như đã biết sợ, từ dưới gầm giường lôi ra một hộp gấm nhỏ:

“Này, đều cho nàng.”

Ta mở ra xem, một hộp đầy ngân phiếu, lóa cả mắt ta.

Thấy vẻ mặt hắn đau như cắt thịt, cơn giận trong ta cũng tiêu tan.

Đêm ấy, hắn lại bò lên giường.

Lần này… khụ khụ…

Hắn cũng tìm được niềm vui, ban ngày nhìn ta cứ như sói đói.

Hắn còn muốn kéo ta ra ruộng ngô, bảo rằng thuở nhỏ chăn dê từng thấy trưởng thôn và thím thôn cũng làm như thế.

Ta tát cho hai cái, mà hắn lại không nổi giận.

Cũng coi như… ngọt ngào như mật.

Cha chồng ta — Dương Lão Căn — là người thành thật, da mặt mỏng, chẳng rõ là xấu hổ hay do cổ hủ.

Ta vừa gả vào cửa, cha chồng thấy mặt ta liền né tránh, có thể không tiếp xúc thì tuyệt chẳng hé lời.

Mẹ chồng là kế mẫu của Dương Chấp, là hạng đàn bà miệng độc tâm hiểm, lại hồ đồ vô trí.

Năm xưa, Dương Chấp còn nhỏ tuổi đã bị ép tòng quân, cũng là do bà ta bức bách.

Nay hắn làm nên công danh, bà liền trước mặt hắn giả bộ hiền từ lấy lòng, sau lưng lại giở bộ dáng mẹ chồng đại tộc, dùng hiếu đạo mà áp chế ta.

Thấy ta lúc nào cũng cười mỉm nhu thuận, tưởng dễ bắt nạt, bèn học theo dáng vẻ nhà thế gia, bắt ta đứng hầu lễ nghi, gắp thức ăn, bưng nước rửa chân.

Ta tức khí chạy thẳng về nhà ngoại.

Tám vị ngoại tổ mẫu cùng mười mấy vị cô mẫu của ta hôm ấy đồng loạt kéo đến phủ họ Dương.

Ngày hôm đó… phải nói là vô cùng náo nhiệt, tiếng mắng vang rền khắp ngõ.

Mẹ chồng ta bị mắng đến không ngẩng nổi đầu, tổ tông mười tám đời đều bị lôi ra chửi sạch.

Dương Chấp nghe tin liền từ nha môn phóng ngựa trở về, lạnh lùng liếc qua mẹ chồng một cái, bà ta rùng mình run rẩy, không dám hó hé lấy nửa câu.

Dương Chấp quay sang bảo với cha chồng rằng hắn muốn phân gia riêng sống.

Cha chồng ta ngậm điếu thuốc lào, hồi lâu mới phất tay:

“Con cứ tự mình định đoạt.”

20

Phân gia chưa được mấy ngày, triều đình truyền xuống thánh chỉ, lệnh cho Dương Chấp tiến kinh.

Lúc ấy, Nam Cương có loạn, hắn được lệnh thống binh nghênh địch.

Còn ta, như bao thê tử tướng quân khác, phải lưu lại kinh thành.

Nói là được thiên tử chiếu cố, kỳ thực là bị giữ lại làm con tin.

Ta từ biệt ngoại tổ phụ mẫu, dưới ánh lệ lưng tròng của các vị cô mẫu và tổ mẫu, lại một lần nữa lên đường, trở về chốn kinh kỳ nơi ta sinh ra và lớn lên.

Triều đình ban cho Dương Chấp một phủ đệ, tuy không rộng lớn nhưng cũng đầy đủ tiện nghi.

Vừa an cư xong, ta lập tức bận rộn lo liệu mua người hầu kẻ hạ, thuê quản sự quản gia.

Phủ đệ này có nhiều chỗ không vừa ý, cần tu sửa lại.

Còn phải may gấp giày vớ y phục cho Dương Chấp.

Quả thật bận rộn vô cùng.

Trước khi xuất chinh, Dương Chấp có phần bất an.

Ban ngày hắn cứ nghiến răng nhịn nói, ban đêm lại dốc sức hành hạ ta trên giường.

Tên quân nhân đáng ghét này!

Tâm tư hắn ra sao, ta còn chẳng rõ hay sao?

Chẳng qua là vì trong lòng vẫn vướng bận chuyện ta từng có tình với Đoạn Hoằng Dật.

Cái gã Đoạn Hoằng Dật ấy, cũng giống như bị điên vậy. Ngày ta và Dương Chấp vào kinh, hắn dám đứng chờ trước cửa thành.

Hắn tưởng mình là ai chứ! Chỉ tổ làm ta bực thêm.

Biết Dương Chấp mang lòng bất mãn, ta nhịn ý định lật mắt, chủ động hôn nhẹ nơi khóe môi hắn:

“Ngươi yên tâm, ngày trước khi ta là dân thường, ta còn chẳng chịu gả cho Đoạn Hoằng Dật.

Nay ta là chính thất của thiên hộ đại nhân, lại càng không thể nhìn hắn bằng nửa con mắt.”

Dương Chấp hừ một tiếng, chỉ mặt bên kia:

“Hôn bên này nữa đi.”

Ta hôn thêm một cái, sắc mặt hắn lúc ấy mới có chút dễ nhìn.

Hắn còn cắn răng nói:

“Không chỉ là Đoạn Hoằng Dật, còn có cả ca ca hắn nữa! Ngươi từng định làm thiếp cho y đấy.”

Ta…

“Ta vốn không có tình ý với người ấy, nên nghĩ làm thiếp cũng chẳng ghen, chẳng đau lòng.”

Dương Chấp nghiêng đầu nhìn ta:

“Vậy hôm qua Thánh thượng bảo muốn ban cho ta vài mỹ nhân, ngươi cũng chẳng nhíu mày, là vì cũng không ghen, không đau lòng ư?”

Ta có phần chột dạ.

Sắc mặt hắn dần u ám, cuối cùng bật cười lạnh, vung tay áo bỏ đi.

Từ đó cho tới khi xuất quân, hắn chẳng nói với ta lời nào tử tế.

Mấy vị mỹ nhân ấy rõ ràng là chính hắn từ chối, còn viện cớ nữ nhân tiêu pha nhiều, nuôi không nổi… Ta còn biết nói sao đây?

Song lòng ta vẫn mang nỗi lo.