Nếu lần này hắn còn sống trở về, mà phát hiện ta chết trong tay gã, thì gã cũng toi đời.

Nhân lúc hắn đang ngẩn ra, chẳng rõ dũng khí từ đâu trỗi dậy, ta nắm chặt dao găm, hung hăng đâm thẳng vào hắn.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn ôm lấy con mắt phải đầm đìa máu me, rống lên đau đớn.

Ta quay đầu bỏ chạy.

Hắn gào lên giận dữ, đuổi theo phía sau.

Ta chỉ thấy tim gan như muốn nổ tung, thở không ra hơi, chân sắp khuỵu xuống.

May thay, Đào Hồng dẫn theo một toán nha dịch chạy tới, ta vừa thấy liền mềm chân ngã ngồi bệt xuống đất.

Tên mặt rỗ là binh, còn ta là dân, ta đã đả thương hắn, ta nhận.

Dân đả thương quân, là trọng tội.

Dưới ánh mắt tràn đầy căm độc của hắn, ta bị áp giải vào đại lao.

Thế nhưng, trong lao ngục âm u, ta lại nhẹ nhàng thở ra một hơi — chí ít, lúc này đã an toàn.

Ngày tháng sau đó, ta chỉ chờ đợi.

Chờ Dương Chấp và các huynh đệ trở về đón ta.

Hắn là người ta chọn, ta tin vào ánh mắt của chính mình.

14

Vị đạo sĩ xem số cho ta, có lẽ thực sự cũng có chút bản lĩnh.

Xem ra, ta đúng là có chút vận may trong người.

Năm ngày sau, Dương Chấp cùng các huynh đệ toàn thắng trở về từ chiến dịch bình phỉ.

Nghe nói họ đã san phẳng cả sào huyệt của thổ phỉ, thu về không ít vàng bạc châu báu, thế mà hắn chẳng tham một xu, tất cả đều mang về đầy đủ.

Trong lòng ta có hơi tiếc nuối — nếu là ta, nhất định cũng sẽ khéo léo thu chút ít.

Mà ta cũng nhờ một lời của anh hùng diệt phỉ Dương Chấp, được huyện thái gia không hỏi một lời mà thả khỏi ngục giam.

Về phần tên mặt rỗ, Dương Chấp chưa từng nhắc đến nửa lời.

Hắn vốn cũng chẳng có nghĩa vụ gì phải vì ta mà giải thích, dù gì tên ấy từng là huynh đệ sống chết có nhau với hắn.

Chỉ là, từ đó về sau, trong đội ngũ không còn thấy bóng dáng tên mặt rỗ kia nữa.

Phần thưởng hai ngàn lượng bạc được trao đến tay.

Dương Chấp dùng để thanh toán nợ lương thảo, lại chia đều phần còn lại cho tất cả mọi người.

Ai nấy đều mừng rỡ như tết, cẩn thận giấu bạc kỹ càng, tích trữ làm vốn.

Phần ta được chia hai mươi lượng.

Bạc không nhiều, chỉ đủ mua mấy món áo lót, hai chiếc váy vải bông mềm để thay đổi, cùng một con lừa nhỏ.

Sau khi chi xong, trong túi chẳng còn lại mấy đồng lẻ.

Lên đường tiếp, ta nghiêng ngả nằm trên lưng lừa.

Tuy chẳng êm ái như xe ngựa, nhưng ít ra cũng chẳng cần dùng chân mà đi nữa.

Dương Chấp mấy lần quay đầu nhìn ta, ánh mắt khó hiểu, song rốt cuộc cũng chẳng nói lời nào.

Thế nhưng, vui vẻ thường ngắn chẳng tày gang.

Tới giờ ăn, nhìn đám huynh đệ của hắn gặm chân giò bóng mỡ, ta lại phải nhai bánh khô cứng ngắc, trong lòng không khỏi hối hận vì tính toán không chu toàn.

Nghĩ kỹ lại, cũng là do nghèo mà ra.

Ta bèn tới tìm Dương Chấp thương lượng.

Lúc này mọi người đều có bạc trong tay, cứ để vậy thì phí, chi bằng xoay chuyển, sinh lời.

Hắn không nói, chỉ im lặng dùng dao nhỏ cắt miếng nạc từ chân giò đưa cho ta.

Ta vừa ăn ngon lành vừa trình bày kế hoạch.

Ta nói, trên đường từ quận Lũng Tây đến Sơn Đông, sẽ phải đi qua nhiều tỉnh nhiều trấn.

Mỗi nơi có sản vật riêng, nếu ta mua hàng hóa nơi này mang sang nơi khác bán, vừa thuận đường, lại có thể thu về lợi nhuận kha khá.

Còn chưa chờ Dương Chấp lên tiếng, mấy huynh đệ đã reo lên:

“Hay! Chủ ý quá hay!”

“Dù gì cũng phải đi đường, vừa đi vừa làm ăn, không lỡ việc gì cả!”

“Phải đó! Sau khi diệt phỉ, ai còn dám đụng tới chúng ta?”

Bọn họ vốn chỉ là lính tráng tầm thường, về nguyên quán cũng chỉ mong được lưu lại làm quân địa phương.

Lỡ bị nghi ngờ là có dị tâm, e đến cả binh doanh cũng không vào được.

Bởi thế, tranh thủ kiếm chút vốn liếng, về quê còn có cơ mà an cư lập nghiệp.

Dương Chấp khẽ “ừm” một tiếng, xem như chấp thuận.

Là báo đáp, ta ăn sạch chân giò của hắn.

Dùng bữa xong, hắn gọi ta ra ngoài, hỏi:

“Ngươi thật sự là tiểu thư Hầu phủ? Tài cán từ đâu mà có?”

Ta che miệng cười, đoạn nghiêm túc giảng giải:

“Chớ coi thường các tiểu thư thế gia. Bên ngoài tuy yếu đuối nhu hòa, nhưng từ nhỏ đã được huấn luyện đủ đường.”

Cầm kỳ thư họa là vỏ ngoài, thực chất còn phải biết nội trợ, thương vụ, quản lý cửa hàng, thậm chí cả tâm kế tranh sủng đoạt quyền.

Nếu gả cho hoàng tử, thì phải đủ khả năng phụ tá chàng tranh thiên hạ, đoạt giang sơn!

Chớ tưởng làm quý nữ nơi cao môn là dễ.

Các nàng bị nhốt sau rèm khuê các, chỉ vì thời thế trói buộc.

Nếu cho cơ hội tung hoành thiên hạ, ai chẳng đủ tài khuấy động phong vân?

Mà ta đây, chỉ là kẻ biếng nhác vô dụng nhất trong số họ, có chăng chỉ nhờ chút vận may mà thôi.

Ta ợ một cái nhỏ nhẹ duyên dáng, đắc ý nói:

“Làm người, nhất định phải biết chữ đọc sách. Trong sách, có cả thiên hạ!”

Thật ra, câu này là do phụ thân thường hay dặn ta, lúc ấy ta chẳng để vào tai, giờ nhớ lại, vừa thấy ấm lòng, vừa chua xót.

Dương Chấp nhìn ta thật sâu, nói hắn muốn học chữ, muốn ta dạy.

Ta nói:

“Vậy sau này ngươi phải đối đãi với ta tử tế hơn một chút.”

Hắn ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng, liếc ta một cái, hừ một tiếng chẳng tình nguyện, coi như đồng ý.

15

Từ đó trở đi, mỗi khi đến một nơi, Dương Chấp liền dẫn huynh đệ tới chợ lớn nhất nơi đó, mua hàng bản xứ với giá thấp.

Rồi tới trấn kế tiếp, lại bán ra với giá cao, đồng thời nhập thêm mặt hàng mới.

Thật sự, kiếm được bạc.

Không ngờ, lại dễ kiếm đến thế.

Vì ta biết chữ, nên được giao việc quản sổ sách.

Thật ra ta chẳng mấy ham thích việc ấy, nhưng công trả lại cao.

Hễ có thời gian rảnh rỗi, Dương Chấp liền tới tìm ta, tay cầm một cành cây khô, theo ta học chữ.

Thật chưa từng thấy ai tiếc tiền đến độ ấy — rõ ràng nay hắn cũng đã coi như có chút của cải, thế mà đến giấy bút cũng không nỡ mua.

Ngoài việc ăn no, hắn chẳng chịu tiêu thêm một đồng nào, áo quần trên người thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ hai bộ.

Huynh đệ khuyên hắn nên đối đãi bản thân rộng rãi một chút, hắn liền mắng om sòm.

Bọn họ sau lưng thì thầm: hắn đây là đang tích góp tiền cưới vợ, dù gì thì…

Mỗi lần nói tới đây, ánh mắt đám người ấy lại len lén liếc về phía ta.

Còn ta nay đã không còn mặc váy vải bông thô nữa, thân khoác lụa là, tuy không sánh được với kiểu cách mới nhất nơi kinh thành, nhưng thanh nhã đoan trang, dịu dàng đáng mến.

Trên đầu ta có trâm cài bằng ngọc trai, tai đeo đôi khuyên vàng nhỏ nhắn, xinh xắn không gì sánh.

Đào Hồng lúc này liền bênh ta đôi câu:

“Tiểu Minh thân này đều nhờ bản lĩnh của mình mà có, không cần trông vào mấy tên nam nhân thối các ngươi.”

“Huống hồ Dương đại nhân là tam cữu lão gia của tiểu Minh, các ngươi đừng nghĩ linh tinh, coi chừng bị trời đánh!”

Trong mắt nàng, thiên hạ ít ai xứng với ta.

Còn luận đến chuyện ăn chơi hưởng thụ, chẳng ai sánh được với ta một nửa.

Ta dắt nàng cùng hưởng thụ, nàng bảo: cả đời này chưa từng vui vẻ đến thế.

Chuyến đi này, nói chung vô cùng thuận lợi.